hả: “Ha ha,….buông nàng ra, chúng ta đi, đúng rồi, trước không cần
phải khóa cửa phòng giam lại, để cho các nàng họp mặt cho tốt.”
“Dạ.” Đôi tay bị buông ra, Bách Lý liền theo song sắt chậm rãi
trượt xuống, đem trọn khuôn mặt chôn vào trong bóng tối.
“Thủy Cơ.” Tiểu Lam chạy nhanh vào phòng giam, đem áo
ngoài cởi xuống bao lấy thân thể trần trụi của nàng.
Thủy Cơ không nói, chỉ là vùi vào trước ngực Tiểu Lam, hai
tay căng thẳng túm chặt lấy chiếc áo ngoài kia. Tiểu Lam vội vàng
đem chăn mềm bên cạnh kéo qua bao chặt nàng không để lại một
khe hở nào.
Lão cai ngục ở một bên thức thời rời khỏi phòng giam, im lặng
không tiếng động, lưu lại ba người các nàng.
, ta không sao” Thủy Cơ ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam, gắng sức
muốn khôi phục lại bình tĩnh.
“Thủy Cơ….” Thấy nàng như vậy, Tiểu Lam càng khóc dữ dội
hơn, bất an khẽ lên tiếng gọi: “Bách Lý……..”
Bách Lý đứng lên ngơ ngẩn đi ra ngoài, không quan tâm đến
bất luận kẻ nào.
“Bách Lý, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Lam lo lắng nhìn hai
người, sợ hãi hướng về bóng lưng Bách Lý quát lên: “Ngươi đừng
làm ta sợ, Bách Lý……..”
Thủy Cơ an tĩnh rúc trong ngực Tiểu Lam, chỉ chốc lát, Bách Lý
liền quay trở lại, trong tay bưng một chậu nước, một khăn lông sạch
sẽ.
Đem thau rửa mặt đặt lên giường, Bách Lý đến gần Thủy Cơ
khàn giọng lên tiếng: “Thủy Cơ, ta giúp ngươi lau thân thể."
Thủy Cơ rốt cuộc cũng kiềm nén không nổi khóc thành tiếng,
ba người ôm nhau chặt chẽ, vì nàng, vì mình.
Qua một hồi lâu, Tiểu Lam cùng Bách Lý mới giúp Thủy Cơ
lần nữa mặc xong quần áo, ba người cùng tựa vào nhau, một câu
cũng không nói. Yên tĩnh làm cho tiếng hô hấp cũng trở nên nặng
nề.