MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 222

gì đáng ngại.

"Nhưng là mọi người đều nói miệng vết thương của ngài lại

vừa nứt ra...." Tiểu Lam nhất thời nhanh miệng lầu bầu ra tiếng, trên
mặt bắt đầu đỏ ửng lên không chút kiêng kị.

Bách Lý nổi đóa, quả nhiên là đã truyền khắp cả rồi, cả Tiểu

Lam cũng biết.

Không cần suy nghĩ nâng lên cánh tay của Tiểu Lam: "Theo ta

đi một chút đi, ta thật sự không có việc gì."

"Thật không có việc gì?" Tiểu Lam len lén liếc sau lưng một cái,

lúc này mới yên tâm đỡ tay của nàng dậy: "Vậy đi thôi........"

Mới vừa đi ra ngoài, liền đụng phải thị vệ đang đi tới, đứng ở

khoảng cácnh hơn ba bước cung kính hành lễ: "Lý phi."

Tiểu Lam hài lòng che miệng vụng trộm cười vui vẻ, vẫn

không quên nhìn Bách Lý, cười nhạt nhìn Tiểu Lam một bộ dáng vô
ưu, Bách Lý thở dài trong lòng: "Tiểu Lam, chúng ta đi nhìn Thủy
Cơ thôi."

"Ừm, được." Tiểu Lam khéo léo đỡ Bách Lý dậy, hướng doanh

trướng của Thủy Cơ đi tới, hai người hiểu ý nhau không hề nói thêm
một câu nào.

Thủy Cơ cũng không có nằm trên giường cho tốt, chỉ là ngồi

trước bàn trang điểm lặng người nhìn chằm chằm dung mạo trong
gương, mái tóc xõa tự nhiên, cả người tỏa ra một tầng điềm tĩnh
thanh nhã.

"Thủy Cơ." Tiểu Lam khẽ gọi ra tiếng, cùng Bách Lý đi tới.
Thủy Cơ từ từ đứng dậy phúc thân: "Lý phi." Bách Lý vội đỡ

nàng đứng dậy, tóm lại, đối với nữ tử này là mình mắc nợ.

"Thân thể như thế nào?" Nhìn vết thương bị băng bó trên cổ tay

nàng, dường như đã không còn đáng ngại rồi. Nhưng mà, có lẽ
thương tổn trong lòng phải cần có thêm thời gian.

"Ta không sao rồi...." Thủy Cơ quay trở về bàn trang điểm, cầm

lấy một cái lược mộc đào (gỗ cây đào), chậm rãi chải nhẹ nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.