MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 223

Thủy Cơ đã mất đi vẻ rực rỡ, không còn vẻ chói mắt của lần

đầu Bách Lý gặp nàng khi đó, càng không còn điệu bộ quay đầu
mỉm cười điên đảo chúng sinh.

Hai người nói mấy câu liền rời khỏi doanh trướng của Thủy

Cơ, Bách Lý cũng âm thầm hạ quyết tâm.

Bên ngoài thủy chung đều bề bộn nhiều việc, mỗi người đều

nối gót qua lại, tết sắp đến, trong quân doanh thỉnh thoảng có xe
ngựa tới đây thêm quần áo và lương thực, rất náo nhiệt.

"Tiểu Lam, ta muốn giúp Thủy Cơ làm một bộ vũ y, chỉ có trên

sân khấu, nàng mới có thể trở nên rực rỡ." Bách Lý từ trong suy nghĩ
chậm rãi phác họa nên một bộ vũ y nguyên mẫu, nàng hy vọng là nó
xinh đẹp diễm lệ.

"Ừ, thích hợp với Thủy Cơ nhất là màu đỏ rồi." Tiểu Lam khẽ

nâng đầu suy nghĩ, vài sợi tóc rơi giữa ánh sáng mặt trời.

"Vậy thì làm màu đỏ đi, ta muốn làm cho Thủy Cơ ở đêm giao

thừa đó, một điệu múa nổi danh. Nữ tử khẽ bật cười, tâm trạng uất
ức mấy ngày này rốt cuộc cũng được giải tỏa.

"Lý phi, sớm trở về đi, vết thương trên lưng ngài vẫn còn chưa

có tốt đâu.''

"Không, Tiểu Lam, theo ta đi tới chỗ quản sự đi, mấy ngày nay

nhiều chuyện quá, chúng ta đều đã quên Tiểu Lục rồi." Bách Lý thu
lại tươi cười, sắc mặc cũng ngưng trọng.

"Này, hôm nào chúng ta lại đi đi, thân thể của ngài quan trọng

hơn." Tiểu Lam trốn tránh ánh mắt của Bách Lý, đôi tay nhỏ bé kéo
chặt ống tay áo nàng.

"Tiểu Lam", Bách Lý khẽ kéo thân mình ra, giọng điệu nhẹ

nhàng nhưng cương quyết: "Ta hiểu rõ ngươi không muốn tiếp
nhận, nhưng, nếu đó là sự thật? Ngươi không nghĩ phải chứng thực
một chút sao?"

Tiểu Lam mím chặt đôi môi không lên tiếng, nửa khắc sau mới

lắp bắp: "Nếu quả thật là nàng, ngài có thể tha cho nàng không?
Trước khi gặp ngài, ta chỉ có một người bằng hữu tri kỷ đó thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.