chút dấu vết gì lưu lại ở bên ngoài, mớibật người dậy, không tiếng
động khóc thút thít.
Tập Ám lệnh cho gia đinh làm cho thêm hai cây khóa ở hậu
viện, Liễu Nhứ âm thầm cảm thấy may mắn vì không có đi vào đó,
mặc dù không nhìn thấy hậu viện đến tột cùng là cất cái gì, nhưng
vừa nhìn thấy Bách Lý té xỉu được Tập Ám ôm trở về, liền khẳng
định là hết sức đáng sợ.
Lại nhìn Tập Ám, vốn là lạnh lùng, tuấn nhan lại giống như bị
bao phủ một tầng băng, đến gần một bước cũng có thể cảm nhận
được hàn khí.
Mơ hồ nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, thân thể vốn
run run của Bách Lý lại càng run lợi hại hơn. Nắm chặt một góc
chăn, mồ hôi lẫn nước mắt từ giữa má chảy xuống, tiếng bước chân
tiến đến bên giường, Bách Lý cảm giác được chăn bị nhẹ nhàng kéo
xuống, lực đạo trên tay càng tăng thêm.
Âm thanh sợ hãi kiềm nén không nổi từ trong cổ họng bật ra:
"Ô ô ô...................." Chăn bị dùng sức kéo ra, Bách Lý mở to đôi mắt
đẫm lệ liền thấy Tập Ám thuận thế chui vào trong chăn.
Không còn chút nào cố kỵ, ôm thật chặt lấy eo ắn, vùi đầu vào
trước ngực hắn, tiếng khóc không hề đè nén nữa, xuyên thấu qua lớp
áo mỏng tiến vào ngực Tập Ám.
Tập Ám lấy đôi tay lau đi nước mắt nàng, ôm thật chặt lấy thân
thể đang còn run rẩy của nàng: "Tốt lắm, đừng khóc....." Người trong
lòng không có chút ý tứ nào dừng lại, nước mắt bỗng chốc thấm ướt
nội y của hắn.
"Ngươi nguyện ý lưu lại sao." Bách Lý ngẩng đầu lên, tay đang
siết chặt ở eo hắn không khỏi tăng thêm lực đạo.
"Ngủ một giấc liền không sao rồi." Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên
lưng nàng, vỗ đều đều, giờ khắc này, Bách Lý đột nhiên cảm thấy
hắn cưng chiều nàng như vậy, nhưng lập tức liền lắc đầu, hắn đối
với mọi nữ nhân đều là như vậy.