MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 686

Nàng ngẩn ra, nâng đôi mắt: "Bởi vì một vết sẹo này, ngươi

liền muốn dồn cả nhà ta vào chỗ chết?"

"Không sai, ta là muốn đẩy cả nhà ngươi vào chỗ chết, bất quá,

không đơn thuần là vì cái này." Bách Lý Hội đứng dậy, đưa bàn tay
nắm chặt: "Bệnh của tỷ tỷ ngươi mắc phải, gọi là cô đĩnh, chỉ cần
máu tương dung, sẽ lây bệnh sang người khác, mà, không có thuốc
chữa. Bản thân nàng trước ki chết, lại kéo theo ta."

"Ngươi, ngươi không phải là không chết sao?"
"Đúng, ta giữ lại một mạng này, là tới tìm các ngươi đòi lại."

Bách Lý Hội lần nữa duỗi tay đến trước mặt nàng: "Nếu không, hôm
nay ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị của cô đĩnh?"

"Không........." Nàng sợ hãi vội vàng lui về sau, lúc tỷ tỷ phát

bệnh, đều là cực kì thống khổ.

"Ngươi cũng biết sợ sao? Ta cho rằng người Liễu gia không có

chỗ nào biết sợ đâu a" Bách Lý Hội áp sát tới, trên mặt, mang theo
trêu tức..

"Đừng qua đây, đừng qua đây.............." Nàng kinh hãi, hoảng

loạn thối lui.

"A............." Dưới chân bị vấp, Liễu Nhứ nặng nề ngã xuống.
Hai tay chống hai bên, những mảnh vụn trên đất đâm vào tay,

dính không chịu buông, từng dòng máu đỏ chảy ra, theo đường vân
rơi xuống.

Bách Lý Hội dừng bước: "Đau như vậy liền không chịu nổi rồi

à?"

"Ngươi, tránh ra..........." Liễu Nhứ bất chấp đau đớn, giống như

bị sợ hãi, hai tay không ngừng vùng vẫy, ngăn cản nàng tiến lên.

"Liễu Nhứ, ngươi tốt nhất là nên sống tốt ở lãnh cung này đi."

Bách Lý Hội xoay người, mang theo Điệp nhi rời khỏi.

Nữ tử trên mặt đất không hề khóc, vẻ mặt cực kì ngoan độc, dĩ

nhiên đã thu hồi được thần trí.

Nhặt lên mảnh vụn trên đất, Liễu Nhứ chậm rãi đứng lên, dưới

chân cũng tăng tốc: "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.