Âm thanh của công công bên cạnh the thé, làm vỡ sự tĩnh lặng
trong bức tường cao: "Có việc dâng tấu, không việc bãi triều."
Nam tử trên ghế rồng giống như không tập trung, đôi mắt nhìn
ra ngoài điện, hơi nheo lại.
"Khởi tấu thưa hoàng thượng." Minh vương gia phía dưới một
thân triều phục, cầm trên tay một sổ con: "Thần có việc muốn tấu."
Tập Ám thu hồi thần trí, vẫy tay ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Hoàng thượng, Liễu thượng thư bị tình nghi dính líu đến tội
bán nước, xin hoàng thượng minh xét."
Vẻ mặt Liễu thượng thư bên cạnh kinh hãi, âm thanh cũng bắt
đầu run rẩy: "Hoàng thượng, thần, thần bị oan."
Tập Ám có một chút hứng thú, thu thân mình, nghiêng về phía
trước: "A?"
"Hoàng thượng" Minh vương gia tiến lên một bước, tấu
chương trong tay giơ lên trên đỉnh đầu: "Đây là chứng cứ Liễu
thượng thư bán nước, trong đó, có một phong thư là do Nam viện
đại vương Liêu quốc Gia Luật Thức tự tay viết."
Thờ, không cần hãm hại, bản thân liền cất giấu những suy nghĩ
gian dối.
Công công một bên đem tấu chương đến tay Tập Ám, hắn nhìn
lướt qua, liền để sang một bên.
Liễu thượng thư đứng dưới điện, nhất thời trong triều nhao
nhao lên tiếng nghị luận, Tập Ám nâng mắt, thân thể dựa vào ghế
rồng.
"Hoàng thượng, oan uổng a, hoàng thượng..............." Liễu
thượng thư dưới gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống giữa điện.
Minh Vương gia giống như đã sớm có chuẩn bị, hướng về nam
tử trên đất lạnh lùng cười khẩy một tiếng: "Hoàng thượng, thần còn
có một nhân chứng."
Tập Ám khoát tay áo, công công bên cạnh vội vàng tuyên triệu:
"Truyền."