Chương 12: Chắn đao
Vân Khinh ra hiệu cho nha hoàn đem điểm tâm đặt lên bàn,
xoay người kéo tay Liễu Nhứ: "Nhứ nhi, không nên trách
Liễu Nhứ oán hận rút tay về, hai mắt giận dữ trừng hai người:
"Đừng giả mù mưa sa, các ngươi ai không hy vọng ta chết? Hoàng
hậu, hừ, một nữ nhân thất sủng, cũng có tư cách để thương xót ta?"
Sắc mặt Vân Khinh khẽ biến, đôi môi lơ đãng run rẩy, muốn
nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Bách Lý Hội khẽ cắn môi dưới, cười đến phóng túng: "Thật là
không biết điều."
"Ngươi." Liễu Nhứ chỉ về phía nàng: "Ngươi phá hủy tất cả của
ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bách Lý Hội bỗng nhiên cười ha hả, cơ thể duyên dáng dưới
lụa mỏng màu đỏ run run, khóe mắt, lại tràn ra những vệt sáng
trong, qua một hồi lâu mới ngừng lại: "Sẽ không bỏ qua cho ta, Liễu
Nhứ, là ta sẽ không bỏ qua cho ngươi mới đúng. Ngươi còn muốn
dựa vào Liễu gia sao? Dựa vào chức thượng thư kia của cha ngươi
sao?"
Liễu Nhứ nhất thời bị hỏi không phản bác được, chỉ là chớp
mắt, nhìn hai người.
"Hôm nay, ngươi cũng nếm thử loại tình cảnh tứ cố vô thân đi,
nói cho ngươi biết, sáu mươi tám nhân khẩu của Liễu gia hôm qua
đã bị chém, tịch thu hết gia sản rồi."
Nàng không tin, vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm hai người:
"Không thể, sẽ không, hoàng thượng hắn..............."
"Chính hoàng thượng hạ lệnh." Bách Lý Hội tiến lên một bước,
"Ngay cả, một nha hoàn cũng không bỏ qua."