MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 792

Lông mày của Gia Luật Thức nheo lại, thế nào mà trở lại nhanh

như vậy?

Lấy mắt ra hiệu cho Hàn Hữu Thiên bên cạnh, hắn xoay người

hướng về phía ngoài cửa gọi: "Vào đi."

"Dạ." Đi vào là phu xe hộ tống Bách Lý Hội.
Gia Luật Thức ngồi thẳng dậy, đôi mắt lộ ra hàn ý vô tận: "Đưa

đến Nam Triều rồi sao?"

Phu xe quýnh lên, thân người run rẩy quỳ xuống: "Vương, cô

nương kia khăng khăng muốn tự mình trở về, nô tài không thể lay
chuyển, chỉ đành phải đưa hành lý cho nàng, nàng.........."

"Nàng như thế nào?" Gia Luật Thức nóng lòng nhổm dậy, lại

nặng nề ngã xuống.

"Vương.............." Ôn Nhứ vội vàng nâng hắn dậy, vẻ mặt lo

lắng.

"Nàng, nàng liền tự mình trở về............"
Hàn Hữu Thiên giật mình, một cước đạp cho phu xe ngã

xuống đất: "Băng tuyết ngập trời như vậy, không hề có xe ngựa,
ngươi bảo nàng trở về thế nào?"

Phu xe kinh hãi, hoảng hốt quỳ xuống, không dám nhìn nam

tử trên giường.

Trước mắt bỗng chốc sáng ngời, một tay thò vào trong tay áo

mình: "Vương, này, đây là vị cô nương kia bảo nô tài giao cho ngài."

Hàn Hữu Thiên tiếp nhận, bất đắc dĩ giao đến tay Gia Luật

Thức

Một chú chim thương ưng được chạm trổ trên thân đao, giờ

phút này, lại không hề có chút độ ấm, cô đơn.

Tựa như nàng, bỏ lại hắn.
Ngay cả thứ gì của hắn, nàng đều không thèm mang đi, thật sự

là tuyệt vọng.

Gia Luật Thức chỉ cảm thấy không thở nổi, ngột ngạt trong

lòng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thanh chủy thủ kia, trên
tay dùng sức, nắm chặt hết sức, trong cổ hơi ngứa, ngai ngái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.