MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 794

Ôn Nhứ tháo xuống một thân nữ trang, đều nói, nữ vi duyệt

giả dung (*), hiện nay đã không còn người ngắm, đẹp như vậy để
làm gì?

( * ) nữ tử làm đẹp đều là vì làm cho người khác vui vẻ
Thay một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, cánh cửa kia, nàng

không vào được, lại không muốn đi khỏi viện này.

Một lòng mâu thuẫn, hận không thể chém thành hai nửa.
Gia Luật Thức chỉ cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, tuyết lại

rơi, nữ tử để lại đây, chỉ có mảnh rừng mai trong viện kia thôi.

Khoát thêm ngoại bào, hắn đi ra ngoài, trên lan can tích đầy

tuyết, một tầng thật dày.

Một tay Gia Luật Thức đặt lên trên, khẽ dùng sức ép xuống,

hiện ra dấu năm ngón tay nhàn nhạt, đây là việc lúc Bách Lý Hội
nhàn rỗi buồn chán vẫn thường làm, nàng nói, là con dấu tự nhiên.

Trong tòa viện này của hai người, có vô số vết tích của nàng,

nàng khi đó, không hề biết mệt mỏi đóng dấu ấn, cả một cái góc nhỏ
cũng không bỏ qua.

Hắn cụp mắt xuống, đã thấy sâu trong rừng hồng mai, thoáng

hiện bóng dáng màu trắng, tiêu thất không tan.

Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, đầu hơi ngẩng lên, chăm

chú nhìn bầu trời đẹp đẽ kia, trắng trong suốt.

Mang theo vẻ nhợt nhạt, một mảnh sáng ngời.
Gia Luật Thức không đành lòng quấy rầy, bước chân tận lực

nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống nhà sàn.

Nàng dường như vẫn chưa phát hiện, vẫn dạo chơi giữa rừng

thơm ngát, nụ cười trên chóp mũi, nhìn không sót thứ gì.

Một tay vươn ra, ôm nàng vào lòng, Gia Luật Thức thì thào lên

tiếng: "Hội nhi?"

Tâm chợt nguội lạnh, nàng chua xót nhắm mắt lại, nhưng vẫn

không ngăn được giọt lệ chảy xuống.

Không thừa nhận, không giải thích, chỉ có trở thành nàng một

lúc, mới có thể được ôm ấp như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.