MÊ LỘ QUÁN - Trang 154

4

Khoảng ba mươi phút sau, Shimada và Samejima trở về.

Theo sau họ là bà Kadomatsu, có vẻ rất sợ hãi, chắc đã được biết đại khái tình

hình. Nhìn thấy Funaoka nằm trên giường, bà phát hoảng chạy vào góc phòng,
đứng tựa vào tường rồi bủn rủn ngồi sụp xuống sàn. Chắp hai bàn tay trước ngực,
bà lẩm nhẩm tụng kinh.

“Vẫn không tìm được cách mở cửa chính.” Shimada vừa nói vừa bưng chậu

nước nóng đặt lên cái bàn nhỏ, “Tình hình thế nào rồi?”

Keiko lắc đầu, đón lấy cái chăn len từ tay Samejima rồi đắp cho Funaoka.
Cô buồn bã nhìn khuôn mặt tái nhợt của Funaoka, trả lời, “Không có dấu hiệu

tỉnh lại.”

Shimada thở hắt ra, khoanh tay trước ngực, bắt đâu đi tới đi lui bên bức tường

trong cùng của căn phòng.

“Keiko ngồi xuống đi, cứ đứng mãi không tốt cho sức khỏe.” Utayama nói, rồi

anh kéo cái ghế lại bên giường.

“Cảm ơn anh.” Keiko ngồi xuống ghế, mệt mỏi thở dài. Utayama đặt tay lên

vai vợ rồi nhìn về phía Shimada đang khoanh tay trước ngực và đi đi lại lại suốt
chiều rộng căn phòng như một con thú bị nhốt trong chuồng.

“Tôi đã xem nội dung trên máy rồi anh Shimada ạ.”
“Thế à?” Shimada vừa vặn bước đến chỗ đối diện với cái giường, dừng chân

bên tấm gương to treo tường, nhìn Utayama.

“Anh không cảm thấy những câu ‘ghi chú’ đó thú vị à?”
“Ừ…”
Quả thật nó được xem như thuộc phạm trù ‘ghi chú’, ít ra thì nó không phải

‘tiểu thuyết’, mà giống hình thức ghi chú để lấy tài liệu viết hơn.

“‘Chỉ cần tôi không viết tiểu thuyết theo yêu cầu của cuộc thi thì hung thủ sẽ

không thể mô phỏng được’… Nghĩ như vậy là rất bình thường.”

“Đúng vậy, nhưng…” Utayama ngoảnh lại nhìn màn hình, “Có chỗ tôi không

hiểu lắm.”

“Viết về ‘chiếc xe ô tô’ phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.