MÊ LỘ QUÁN - Trang 152

“Cửa chính vẫn đang khóa, anh Shimada.” Utayama nói.
“Biết đâu sẽ có cách gì đó. Tiện thể xem xem bà giúp việc Kadomatsu thế nào,

bà ấy ở một mình rất nguy hiểm.”

Cái từ ‘nguy hiểm’ này, vừa ngụ ý lo lắng cho tính mạng của bà, vừa e rằng…

bà ấy cũng có khả năng là hung thủ.

“Anh Shimada, nếu được thì nhờ anh kiếm thêm một cái chăn len và một chậu

nước nóng đem lại đây nữa.” Keiko dặn.

“Tôi đi cùng anh.” Samejima chạy theo Shimada đã bước đến cửa, “Hai người

ở lại không vấn đề gì chứ?”

Hai vợ chồng Utayama nhìn nhau rồi gật đầu.
“À, anh Utayama.” Shimada đứng ở cửa ngoảnh lại nói “Anh đọc văn bản trên

máy của Funaoka đi. Tôi vừa bật đấy.”

“Thế thì… chẳng lẽ lại…”
“Không. Vì có vẻ Funaoka chưa bắt đầu viết tiểu thuyết.”

11 giờ 20 phút tối ngày 2 tháng Tư.
Ngồi gõ lách cách trước máy thế này, tâm trạng tôi dường như bình tĩnh hơn

một chút.

Tôi không có thói quen viết nhật ký, việc tôi đang làm chắc giống thói quen

nghề nghiệp hơn? Mặc dù nghe rất kỳ lạ, song với tôi, viết văn chẳng khác nào
một liều thuốc an thần.

Lúc nãy đã uống thuốc ngủ, vậy mà đến giờ tôi vẫn tỉnh như sáo.
Bây giờ cũng chẳng viết nổi bản thảo dự thi nữa, thôi thì ghi lại mọi ý nghĩ của

mình vậy.

Hung thủ là ai?
Kể từ lúc trở về phòng, câu hỏi này vẫn không ngừng đeo bám tôi.
Mặc dù cảm thấy Kiyomura nói rất có lý, nhưng nghĩ kỹ thì vẫn không thể

hoàn toàn chắc chắn rằng thư ký Ino Mitsuo là hung thủ được, đúng không? Hơn
nữa, dù anh ta có là hung thủ và đã trốn khỏi khu nhà này thật, thì cũng chẳng có
lý do gì để khẳng định anh ta sẽ không quay lại và tiếp tục giết người.

Chúng tôi vẫn đang bị nguy hiểm rình rập.
Kiyomura chỉ nói mồm vậy thôi, chứ bản thân anh ta hẳn cũng hiểu rất rõ điều

đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.