“Tôi chỉ là một độc giả nhiệt tình thôi.” Shimada khẽ đáp, “Những tác phẩm
của Miyagaki, kể cả truyện ngắn lẫn tùy bút, tôi đều đọc tất. À, tôi nhớ ra rồi, đã
mấy lần tôi nhìn thấy cái tên ‘Utayama’ ở phần ‘Lời bạt’ của tiểu thuyết, đúng
chưa, anh Utayama?”
“Rất hân hạnh.” Utayama nhìn vào gương chiếu hậu, nhận thấy sự thích thú
thuần túy trên khuôn mặt Shimada, “Nghe nói cuối năm ngoái anh và bác
Miyagaki tình cờ quen nhau, đó hẳn là một câu chuyện thú vị?”
“Nên giải thích thế nào nhỉ?” Shimada nghĩ ngợi hồi lâu, “Tôi vốn đọc nhiêu
sách của ông ấy, cơ hội làm quen năm ngoái… nói sao đây, à phải, có thể nói nhờ
công trình kiến trúc.”
“Công trình kiến trúc? Ý anh là Mê Lộ Quán?”
“Ừ, đúng.” Shimada gật đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, “Anh đã nghe
đến cái tên Nakamura Seiji bao giờ chưa?”
“Nakamura…”
Hình như anh đã thấy cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Shimada lặng lẽ quan sát phản ứng của Utayama.
“Tôi biết.” Keiko thả hai bàn tay bắt tréo trên bụng sang hai bên, “Tôi đã nhìn
thấy cái tên Nakamura Seiji trên báo và tạp chí. Người ta nói ông ta là một kiến
trúc sư khá lập dị…”
Đến lúc này Utayama mới nhớ ra.
Nakamura Seiji.
Utayama cũng biết tới cái tên này qua báo. Ông một kiến trúc sư tính tình kỳ
quặc, thiết kế ra rất nhiều tòa nhà có cấu trúc khác thường… nhưng nay đã qua
đời. Vậy…
“Anh nói đến ông Nakamura Seiji đó phải không?”
Utayama hỏi, vẫn đang ngẫm nghĩ tại sao Shimada lại nhắc đến Nakamura
Seiji, “Lẽ nào anh…”
“Có lẽ anh vẫn chưa biết thật.”
Tại sao đề cập đến cái tên này? Hay chỉ là ngẫu nhiên? Shimada tỏ ra nghiêm
túc, trịnh trọng nói, “Mê Lộ Quán mà chúng ta sắp đến, cũng là do ông Nakamura
Seiji thiết kế.”