3
Từ cuối thôn T tiếp tục tiến về phía núi, đi vào một con đường đất chật hẹp,
xuyên qua những hàng cây rậm rạp um tùm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy
cổng vào Mê Lộ Quán ở bên tay phải.
Bên trong hàng rào sắt thoáng rộng, mé trái là bãi để xe thênh thang, có hai
chiếc xe đang đỗ.
Một chiếc là Mercedes-Benz màu đen, trước đây Utayama đã từng nhìn thấy, là
của Miyagaki Yotaro. Chiếc còn lại là Toyota Corolla màu trắng đời cũ. Nhưng
trong số khách được mời hôm nay, chỉ có anh lái xe đến mới đúng. Thế thì, ngoài
tám người dự kiến, vẫn còn khách khác nữa à?
Cả ba xuống xe, tiến vào lối đi nhỏ âm u trồng đầy thông, chẳng mấy chốc đã
thấy một ngôi nhà bằng đá nằm phía trước.
“Đó là cửa chính à?” Keiko ngạc nhiên chỉ vào nó, “Trông sợ thật… có cảm
giác rờn rợn.”
“Bác Miyagaki thích bầu không khí này.”
“Ừm… Trông nó nhỏ thế, bên trong có mê cung thật sao?”
Thoạt nhìn, đúng là một ngôi nhà thấp bé.
Nó rộng khoảng 4 mét, cao không đến 3 mét, chỉ đủ cho một tầng lầu, giống
như một ngôi đền nhỏ xây bằng đá hộc. Xung quanh chỉ là một bãi đất bằng
phẳng xấu xí trải dài, thảo nào Keiko không tin bên trong có mê cung.
“Chắc chị mới đến đây lần đầu?” Đi sau hai vợ chồng, Shimada cất tiếng hỏi.
“Vâng, hôm nay tôi mới…”
“Đó chỉ là cửa chính.” Utayama giải thích.
“Chỉ là cửa chính?” Cô đưa tay lên vuốt xuôi mái tóc ngắn và nhìn chồng,
“Nói thế là ý gì?”
“Vì Mê Lộ Quán nằm ở dưới đất.”
“Dưới đất?”
Cũng gần mười năm rồi thì phải…
… tính từ ngày Utayama đến đây lần đầu tiên. Vì đã biết sẵn là Mê Lộ Quán
nằm trong lòng đất, nên vừa nhìn thấy lối vào này, anh đã liên tưởng đến cái hang