MÊ LỘ QUÁN - Trang 68

khám phá ra. Và chắc chắn ông cũng tán thưởng khả năng gấp giấy như ảo thuật
của Shimada nữa.

“À, anh Shimada nhờ người ta trông hộ xe những năm ngày có sao không?”

Utayama chợt nhớ ra chuyện đó.

“Không sao. Vừa nãy tôi gọi điện cho nhà khách, tiện thể bịa lý do để nhờ họ

trông nom hộ rồi.” Shimada nói, xong lại khịt mũi.

“Anh bị cảm à?”
“Có lẽ thế. Xui thật.”
“Nhờ chị Keiko xem hộ được không?” Kiyomura nói.
Shimada hơi ngạc nhiên nhìn Utayama và Keiko, “Chị là y tá hay…”
“Là bác sĩ, chị Keiko nhỉ.” Kiyomura nói.
Shimada càng ngạc nhiên, “Thật à?”
“Tôi tốt nghiệp ngành Y, rồi làm ở khoa Tai Mũi Họng của bệnh viện một thời

gian. Sau khi lập gia đình thì tôi xin nghỉ việc.” Giọng Keiko hơi ngượng nghịu.

“Ồ. Một trí thức cấp cao có bản lĩnh.”
“Nghe giọng thì có vẻ anh ghét những người như vậy nhỉ.”
“Không. Không, hoàn toàn không. Vừa rồi cách nói của tôi có hơi bất lịch sự,

xin lỗi chị.”

Nhìn bộ dạng gãi đầu bối rối của Shimada, Keiko bật cười.
Cách đây năm năm. khi gặp Utayama. Keiko đang rất buồn phiền. Cô học tập

xuất sắc nên thi đỗ vào khoa Y của Đại học Quốc gia, mơ ước trở thành một bác
sĩ. Nhưng ra làm việc rồi cô mới nhận ra mình khó vượt qua cửa ải áp lực trong
mối quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân, và bắt đầu tính đến chuyện từ bỏ.

Sau khi kết hôn, Keiko đã xin thôi việc, Utayama cũng không phản đối. Mọi

người xung quanh đều lấy làm tiếc cho cô, song về sau thấy cô sống vui vẻ hơn,
vậy là họ nghĩ thế này cũng tốt.

“Thôi…” Suzaki đứng lên nói, “Tôi đi nghỉ đây.”
Đã 9 giờ rưỡi tối rồi.
“Vội về sớm để viết à?” Kiyomura nhún vai, nói kháy. “Đêm nay nên thức túc

trực bên thầy Miyagaki. Chúng ta uống chút rượu và hồi tưởng cố nhân. Được
không?”

Suzaki phớt lờ lời châm chọc của Kiyomura, rảo bước ra khỏi đại sảnh. Chẳng

mấy chốc, anh đã biến mất trong hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.