MÊ LỘ QUÁN - Trang 78

2

“Anh Utayama, anh Utayama. Dậy đi. Anh Utayama…” Utayama cảm thấy
vai mình bị lay mạnh. Anh khó nhọc mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy Samejima
đang há miệng.

“… Anh Utayama!”
“A… Chào buổi sáng.”
Anh định đứng dậy nhưng thấy cả người chao đảo, những cơn đau giần giật lan

từ đỉnh đầu xuống đến tai. “Tôi uống quá chén. Đây… là đại sảnh à?”

Xem ra tối qua anh đã ngủ quên trên sofa, hệ quả là áo len tuột khuy, quần thì

nhàu nát.

“Có chuyện gì vậy, Samejima?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Anh dậy rồi thì đi với tôi.”
Có vẻ xảy ra ‘chuyện lớn’ thật rồi, vì anh thấy Samejima mặt mũi tái nhợt, đôi

mắt đong đây sợ hãi.

“Là chuyện gì thế?” Utayama ngồi dậy. Lại cảm thấy đâu óc quay cuồng, anh

vội bám lấy sofa để giữ thăng bằng. “Anh không sao chứ?”

“Ừ, không sao. Tôi quen rồi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Samejima cau mày đáp, “Anh Suzaki chết ở phòng khách rồi.”
“Anh Suzaki… hả?” Utayama ngỡ mình nghe nhầm. Đây là hiện thực sao?

Hay anh vẫn còn đang trong một cơn ác mộng nào đấy? “Nếu là chết, thì chết
như thế nào…”

“Cái đó…” Samejima lúng túng, “Sự thật là… dù nhìn nhận kiểu gì… thì vẫn

là bị giết.”

“Bị giết?”
Anh Suzaki bị giết rồi ư?
Vẻ mặt Samejima cho thấy rõ ràng không phải đang nói đùa. Đầu óc Utayama

bỗng dưng tỉnh táo hẳn, song cơn buồn nôn và chóng mặt lập tức ập tới.

Anh Suzaki bị giết rồi…
Samejima giục Utayama theo sau rồi ra khỏi đại sảnh, chạy vào hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.