MÊ LỘ QUÁN - Trang 82

3

Shimada và Utayama đỡ Funaoka, sáu người đi trong hành lang mê cung
quanh co, tìm về đại sảnh, dọc đường không ai nói một câu.

Cảnh tượng thảm khốc vừa rồi vẫn ám ảnh trong bộ óc còn quay cuồng vì say

của Utayama. Không sao gạt được những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, anh chỉ còn
cách cố nén cảm giác ghê cổ buồn nôn.

Trong đại sảnh chỉ có một mình Keiko. Nhìn thấy bọn họ, vào phòng, cô vội

đứng dậy từ chiếc ghế ngả lưng gần cửa.

“Nghe nói có người bị giết, thật không?” Keiko mặt mũi tái nhợt, hỏi,

“Funaoka sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy cũng bị…”

“Người bị hại là anh Suzaki.” Shimada nói, “Còn cô ấy chỉ bị ngất thôi.”
Funaoka lúc này cứ như nặng ngàn cân, hai người đàn ông đặt cô xuống sofa.

Keiko mở tủ lấy chai rượu brandy ra.

“Nhờ em chăm sóc cô ấy.” Utayama nói với vợ, rồi bước đến góc đặt điện

thoại trong phòng. Kiyomura lập tức chặn lại.

“Khoan đã, anh Utayama.”
“Không.” Utayama nói dứt khoát, lắc đầu nhìn Kiyomura, “Dù là làm trái lời

dặn của bác Miyagaki, nhưng tình hình hiện giờ…”

“Anh cứng nhắc thế à?”
“Vấn đề không phải cứng nhắc hay không. Samejima nghĩ sao?”
Nhà phê bình văn học chầm chậm lắc đầu. “Anh Utayama nói rất đúng.”
“Hả?” Kiyomura trợn mắt, rít lên, “Với các anh chị thì không sao cả. Báo cảnh

sát, cuộc thi sáng tác chấm dứt, các anh chị chẳng tổn thất gì, nhưng…”

Utayama phớt lờ Kiyomura, cầm điện thoại lên, bấm số. Tay anh run run, vẫn

còn cảm giác ghê cổ và nhức đầu. Anh áp chặt ống nghe vào tai. Không có bất cứ
tín hiệu nào phát ra.

“Sao thế?” Nhìn thấy vẻ mặt Utayama, Samejima vội hỏi.
“Điện thoại không nhận được tín hiệu.”
“Sao lại…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.