MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 1: CHĂM PA ẨN SƯƠNG - Trang 198

Hồi thứ ba

BÙA NGẢI

Chết chỉ là một đoạn đường mà ai cũng phải đi qua trong cuộc đời.

Bản thân cái chết có lẽ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là khoảnh khắc
thấp thỏm, dày vò khi chờ đợi chiếc bóng của thần chết sắp sửa giáng
xuống đầu.

Ngọc Phi Yến biết mình cũng bị trúng ngải, trong lòng cảm thấy

chán nản, buông xuôi đến cùng cực. Cô ả kề khẩu súng ngắn đã lên nòng
vào ngực, chuẩn bị cho thời khắc cuối cùng sẵn sàng nã một đạn vào
huyệt thái dương của chính mình.

Gã Gấu trắng người Nga tuy là một tín đồ cảm tử, một kẻ điên

cuồng mất hết lý trí, nhưng khi thật sự đến lượt mình phải đối mặt với
cái chết thì các cơ trên mặt cũng không khỏi thi nhau co quắp lại. Gấu
trắng lẳng lặng ngồi một mình dưới gốc cây, chẳng ai đoán được trong
đầu gã đang nghĩ gì.

Đối lập với cảm giác bàng hoàng của đội thám hiểm, lúc này mấy

kẻ may mắn sống sót trong đội du kích Miến Điện lại không hề bất ngờ
một chút nào, bởi họ đã sớm quen với việc chịu đựng và đối mặt với cái
chết, thậm chí Hải ngọng còn thoáng có thái độ kiểu như “cười vui trước
nỗi đau của người khác”. Tâm trạng của anh giờ đây chẳng khác gì bệnh
nhân mang mầm bệnh nan y, vô phương cứu chữa, đang nằm dài chờ
chết, đột nhiên biết được mấy vị láng giềng bên cạnh cũng mắc phải
chứng bệnh hiểm nghèo y như mình, trong lòng bất giác cảm thấy vô
cùng yên ổn, an tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.