MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 2: MA VỰC LÂU LAN - Trang 154

thông đạo hiểm trở tựa hồ bị lưỡi tầm sét xẻ đôi vậy. Thông đạo dựng
đứng xuyên sâu xuống lòng đất, độ sâu của nó chừng hai ngàn mét, đó là
con đường duy nhất dẫn đến Hắc Môn; sự đè nén lạnh lẽo thô cứng của
hai vách núi cheo leo khiến người ta cảm thấy khó thở.

Nơi tận cùng thông đạo thâm u rất khoáng đạt rộng mở; trên vách đá

không biết cao bao nhiêu kia, gắn ba cánh cửa dày nặng hình mái vòm
hùng vĩ. Nó đứng sừng sững đơn độc trong im lìm và thê lương, phảng
phất như thể thông đến một nơi vĩnh viễn không bao giờ đi tới đươc.
Chỉnh thể kiến trúc không hề sử dụng một viên đá hay viên gạch nào,
hoàn toàn dựa vào địa thế tự nhiên đục xuyên vách núi làm cửa.

Đội thám hiểm dừng chân, dùng đèn quặng soi sáng phía trước.

Trong bóng tối mênh mang vô bờ bến, đứng bên cánh cửa, ngắm nhìn
công trình kiến trúc hùng vĩ trên vách cát đá màu đỏ, ai nấy đều cảm
thấy mình nhỏ bé tựa hồ con ong cái kiến, tựa hồ một điểm chấm bé tí
xíu trước tòa Hắc Môn, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác hoảng sợ
thực sự.

Tư Mã Khôi thấy xung quanh không có động tĩnh gì khác thường,

bèn chiếu chùm sáng vào phía trong cánh cửa. Đột nhiên anh phát hiện
cách đó khoảng mười mấy bước có một người đang ngồi, và ánh đèn soi
đúng gương mặt người ấy. Tim gan Tư Mã Khôi đột nhiên lạnh buốt như
đóng băng, bởi vì anh đã nhìn thấy một người đáng ra đã chết từ nhiều
năm trước, con ma đã đầu quân vào thành Hàm Oan, điện Diêm La, thì
lẽ nào lại bị Diêm Vương trả lại ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.