đành đồng ý nhượng lại chiếc áo khoác da chuột bách niên cho lão già
Lưu Hoại Thủy, hai bên tiền trao cháo múc một cách chóng vánh.
Lão Lưu Hoại Thủy ngoác rộng cái mồm cười sung sướng như bắt
được vàng, lão ta bảo người khác tản đi trước, rồi mới hỏi thăm xem mấy
năm nay sau khi rời Bắc Kinh Tư Mã Khôi đi đâu, cuối cùng lão xem
đồng hồ rồi thảng thốt: “Ái chà! đã chiều rồi cơ à, hai vị lão gia đã dùng
bữa ở đâu chưa? Nếu chưa, thì hôm nay lão Lưu tôi xin được mời cơm,
chúng ta đến quán Thiên Hứng làm đĩa gan xào nhé!”
Hải ngọng gạt ngang: “Mấy cái thứ nội tạng ấy thì có gì ngon cơ
chứ? Ông già nhà tôi trước đây hay đi họp ở Bắc Kinh, lúc về nhà kể
rằng trình độ nấu nướng của mấy tay đầu bếp trong khách sạn Kinh Tây
khá ổn, ăn cũng vừa miệng. Tôi cứ tơ tưởng mãi chuyện này, đâu phải
chỉ một hai ngày, bây giờ khó khăn lắm mới đặt chân được tới đât Bắc
Kinh, hay là Lưu sư phụ dẫn anh em tôi đến đó một chuyến cho mở
mang tầm mắt?”.
Lão già họ Lưu chần chừ đáp: “Khách sạn Kinh Tây là nơi để tiếp đãi
các bộ trưởng đến họp hành, dân thường chúng ta ăn cơm chẳng phải chỉ
để cho no cái bụng thôi sao? Cần gì đến tiêu chuẩn cao thế, vả lại ăn gan
xào và an nội tạng là hai việc khác nhau, nếu lão gia không đến quán
Thiên Hứng ăn thử món gan xào, thì cũng coi như uổng phí chuvến đi
đến Bắc Kinh này đấy!”
Tư Mã Khôi còn đang nóng lòng muốn dò hỏi một số chuyện tò Lưu
Hoại Thủy, vừa hay lại có thể trò chuyện nhân lúc ăn uống, bèn nói:
“Thôi, đi Thiên Hứng làm gì cho xa xôi, tôi thấy ngay ở đầu ngõ có một
quán xào thập cẩm, chúng ta cứ đến đó ăn để ứng phó chốc lát với cái dạ
dày là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại blog Xú Ngư, chúc bạn đọc truyện vui vẻ
Thế là ba người liền kéo nhau ra đầu ngõ, vào một tiệm ăn nhỏ ở ven
đường, gọi hơn một cân dạ dày xào, lão Lưu Hoại Thủy vẫn mơ tưởng
đến việc tìm hiểu xem Tư Mã Khôi có còn báu vật gia truyền nào nữa
hay không, bèn vừa ăn vừa dò hỏi, nhưng Tư Mã Khôi không để ý đến,