MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 119

quái dị trong lâm trường nhiều vô kể, sau này có thời gian tôi sẽ từ từ kể
cho các cậu nghe…”, nói đến đây, ông bác hỏi Tư Mã Khôi: “Cô gái
ngồi cạnh cậu, nom khí sắc có vẻ không được tốt lắm nhỉ!”

Lúc này, trời đã chuyển giữa thu, không khí trong núi lành lạnh. Cơ thể
Thắng Hương Lân yếu ớt, cô che cuộn chăn len lên ngực, tựa người cạnh
ba lô, mê man chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt trắng bệch như không
còn sắc máu; cũng không rõ cô mơ thấy gì mà khi ngủ vẫn còn nhíu chặt
hai mày, tình hình sức khỏe của cô trông có vẻ rất tệ.

Tư Mã Khôi thở dài đáp: “Không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến là tôi lại
rầu hết cả ruột. Cách đây không lâu, cô ấy bị trúng khí độc hàn nhiệt
trong sa mạc, thỉnh thoảng lại thổ huyết đen, tìm thầy thuốc chữa trị mấy
bận rồi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy biến chuyển gì, nên đã bảo đừng đi
theo tụi tôi vào núi, mà cô ấy cứ nhất quyết không nghe. Thực ra, cô
nàng chẳng qua cũng chỉ đọc nhiều sách tí chút, mới biết Trái đất hình
tròn và người tiến hóa từ vượn thôi, chưa đâu vào đâu đã không còn biết
trời cao đất dày gì cả”.

Ông bác cựu binh rất nhiệt tình, quay lại bảo Tư Mã Khôi: “Đây là
chứng trúng độc âm hàn nhiệt đó mà. Năm ấy, khi bộ đội vào núi tiễu
phỉ, cả ngày chui luồn khắp hang hốc, khe cốc, những nơi đó đều rất ẩm
thấp, âm khí nặng nề, có những khi dăm bữa nửa tháng không nhìn thấy
ánh mặt trời, không khí quanh năm ứ đọng không lưu thông, lại liên tục
phải truy quét bọn phỉ trong núi sâu, hành quân gấp gáp, khiến phổi
muốn nổ tung, dễ khiến độc hỏa âm ỉ lặn vào tim. Chứng bệnh này như
giả vờ vậy, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, nôn ra toàn máu đen, thể lực người
nào kém một chút là mất mạng như chơi. Đồng chí chỉ huy trong đội tụi
tôi cũng chết vì nó đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.