Lúc thường, ngoại trừ sách ra, thì cậu ta cũng không có sở thích gì khác.
Vùng đất nằm ở rốn núi phía tây tỉnh Hồ Bắc này cheo leo hiểm trở, tịnh
không bóng người, điều kiện vô cùng gian khổ, lạc hậu. Nhị Học Sinh
nhớ lúc mới đến, thứ quý giá nhất trong lâm trường chính là chiếc đài
phát thanh hiệu Xuân Phong, nút tắt mở còn bị hỏng, sau đó Nhị Học
Sinh sửa được chiếc đài, vì chuyện này mà lâm trường đã mở hội, tổ
chức vô cùng long trọng, trải vải đỏ phủ mặt bàn, rồi đặt chiếc đài lên
đó, thậm chí phía sau còn treo tranh chân dung Mao chủ tịch và phó
thống soái Lâm. Rất nhiều dân bản xứ và công nhân lâm trường gần đó
nghe tin đều kéo nhau đến xem, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến chiếc
hộp màu đen biết nói. Lúc đó, tín hiệu phát sóng của chiếc radio rất tệ,
mở ra chỉ thấy toàn tiếng rè, ngay cả âm thanh của nữ phát thanh viên
cũng nghe không rõ, nhưng mọi người vô cùng vui mừng, nức nở khen
ngợi tay nghề của Nhị Học Sinh, thật không ngờ trong đài còn có cô em
nào đó, họ còn bàn bạc nhau tìm cách kéo cô ấy ra ngoài xem mặt mũi
thế nào.
Nhị Học Sinh chưa bao giờ được ai xem trọng như thế, nên lòng cảm
thấy rất vinh dự. Trong lúc còn đang phấn khởi, bỗng nhiên cậu ta ngửi
thấy một mùi rất khác thường tỏa ra từ đám đông, giống hệt mùi trên các
tiêu bản tử thi.
Nhớ lúc ở phòng sinh học của trường, Nhị Học Sinh từng nhìn thấy tiêu
bản của thú rừng, nó cũng có mùi dung dịch hóa học nhức mũi y như
vậy, cậu ta đứng dậy nghiêng ngó xung quanh, phát hiện hàng người phía
sau có một kẻ đang thò cổ vào xem. Hắn choàng một miếng vải rách trên
mặt, cố ý che gương mặt, chỉ lộ hai con ngươi lòng đen thì ít mà lòng
trắng thì nhiều, trên người hắn toát ra mùi phoóc môn nồng nặc.