dụ hươu cái ngậm linh chi đến, rồi dùng gậy đánh chết hươu cái, xẻ thịt
lột da, lấy linh chi trong miệng nó. Có điều, muốn học được âm thanh
này phải có thiên phú, trong vạn người chưa chắc đã có một người bắt
chước thành công.
Năm 60, Lão Xà vào núi tiêu lộc, khi vừa cầm cây gậy sắt định đập nát
sọ con hươu cái, thì chẳng ngờ con hươu đực đầu đàn, thân mình to hơn
cả con bò, từ đằng sau đột nhiên xông ra, nó có cặp sừng nhọn như đinh,
chẽ ngang dọc, vô cùng rắn chắc, các con mãnh thú trong núi gặp nó
cũng phải nể nang vài phần, Lão Xà bị tấn công bất ngờ, không kịp phản
ứng, nên bụng đã bị đâm một lỗ thủng lớn. Nhờ kinh nghiệm, gã biết lúc
này cần chạy thục mạng ngay vào rừng rậm, vì nghe nói sừng hươu sợ
nhất những nơi um tùm rậm rạp, nếu lỡ bị dây leo vướng vào thì chúng
không thể động đậy gì nữa, lúc đó số phận chúng sẽ do con người tùy ý
định đoạt. Thế nhưng vì chạy trốn quá gấp, không kịp phân biệt phương
hướng, nên Lão Xà giẫm vào một thân cây cổ nằm đổ giữa đường, vỏ
cây mục nát, bên trong có vô số loài nấm độc sinh sôi nảy nở, gã ngã dúi
xuống, mặt dính đầy chất dịch nhầy nhớt nháp. Để tránh bị độc tính thâm
nhập vào não, gã nén nhịn đau dùng dao lột hết da mặt, nên cuối cùng
cũng giữ được tính mạng. Lão Xà rất tinh thông đặc tính dược thảo và
các phương thuốc dân gian, nên khi trở về gã đi giết chết một con khỉ
lông vàng, lấy da thú đắp lên mặt, nhưng không rõ dùng loại thuốc gì,
mà cái da mặt xồm xoàm lông lá đã dần dần trở thành màu đen. Cũng từ
đó, cơ thể gã lúc nào cũng nồng nặc mùi khí quái lạ, xua đuổi kiểu gì vẫn
không hết, và cũng từ bấy giờ trở đi, gã không bao giờ vào rừng “tiêu
lộc” nữa.
Hội Tư Mã Khôi nghe Nhị Học sinh tóm tắt câu chuyện, đều không khỏi
kinh ngạc, chẳng ngờ trên đời này còn có người sói thật; không biết lúc
tự mình rạch da mặt cảm giác sẽ thế nào?