MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 4: CỬU TUYỀN U MINH - Trang 37

thôn chết đói như ngả rạ, lão đành bươn trải ra ngoài tìm kế mưu sinh,
nhưng lúc đó thế thời đang loạn lạc, lão không thể tìm thấy báu vật trong
thành, trong khi ngoài thành thì nhan nhản bọn ngựa vang

(2)

, giặc đất, chỉ

bất cẩn một chút là mất mạng như chơi. Có câu “Hổ đói chặn đường vồ
người, người đói ra đường mãi võ”, lão cũng bày đại mấy gánh hàng, diễn
thử mấy chiêu, nhưng chuyện đời ăn cần tiền, ở cũng cần tiền, trên có mái
nhà, dưới có nền nhà, chi phí cống cho quan viên và giang hồ đều phải nộp
đủ, lão lại chỉ biết mấy chiêu nhà quê, chẳng có mấy người cam tâm móc
túi bỏ tiền xem lão diễn. Cuối cùng hết cách, lão đành hạ quyết tâm làm
giặc đất.
Những năm đó, tuy cả gầm trời đều loạn thành mớ bòng bong, nhưng giới
giang hồ vẫn duy trì giới luật nghiêm ngặt. Người ta vẫn bảo “đất có thổ
công sông có hà bá”, thổ công hà bá đã không gật đầu thì đố dám chen chân
nhập bọn, mà nếu đánh lẻ thì ngặt nỗi thổ không thông, người không quen.
Xưa có câu rất chí lý “ làm ăn không đắc địa, chỉ tổ rước cục tức vào thân”,
Triệu Lão Biệt đương nhiên cũng thấu hiểu đạo lý này, lão cảm thấy tốt nhất
nên tìm một “bóng tùng” để nương tựa, bởi rốt cuộc lưng có dựa gốc cây thì
thân mới mong mát mẻ. Cái gốc cây to nhất lúc ấy tất nhiên là Thường
Thắng Sơn. Nghĩ vậy, Triệu Lão Biệt liền đến bái kiến thủ lĩnh, thắp hương
xin nhập hội, nào ngờ tên thủ lĩnh đó lại trông mặt mà bắt hình dong, thấy
Triệu Lão Biệt quê mùa một cục nên không mấy coi trọng.

2 Ngựa vang: chỉ dân cướp đường.

Triệu Lão Biệt thấy mình bị người ta coi thường thì tức nổ ruột, nghĩ thầm:
“Bàng Thống thời Tam quốc tuy hình dáng xấu xí bé nhỏ, không đạo mạo
cốt cách như Gia Cát Lượng, nhưng tài năng thì chẳng kém cạnh gì, thế mà
lúc đầu gặp mặt, Lưu Bị cũng có ý xem thường ông ta. Con người trên cõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.