MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 4: CỬU TUYỀN U MINH - Trang 404

không có nghĩa là kết thúc mọi chuyện. Thậm chí không phải sự bắt đầu của
kết thúc mà cùng lắm chỉ là sự kết thúc cùa một khởi đầu mới”.

Tư Mã Khôi thấy không ổn, anh ậm ừ: “Hình như… hình như tôi có nói
vậy, thế thì sao?”

Cao Tu Dương nói: ‘Tốt! Thế thì từ giờ trở đi các anh đi đâu, tôi sẽ theo
đấy, cho đến khi nào mọi chuyện hoàn toàn kết thúc mới thôi!”

Tư Mã Khôi và Hải ngọng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: “Anh em ta còn
chẳng biết đi đâu nữa là…”

Bấy giờ đang là thời kỳ nhà nước bao cấp, nếu không có hộ khẩu hoặc thân
thế thì có đi đâu cũng chẳng thể kiếm nổi miếng cơm, ngay cả sống trên
mảnh đất quê cha đất tổ cũng không chốn dung thân. Nếu muốn sống sót,
ngoại trừ lẩn trốn ở núi rừng Tây Tạng ra, thì ba người buộc phải tìm nơi
nào đó kiếm cơm, nhưng đi đâu bây giờ? Huống hồ trên người chẳng còn
xu dính túi, muốn nhờ vả, dựa dẫm vào ban bè thân thich cũng không xong.
Giờ họ mới thấu thế nào gọi là “Trời đất tuy rộng lớn, nhưng chẳng chốn
nào dành cho ta”.

Cuối cùng thực không biết phải làm sao, sau khi mở cửa núi, Tư Mã Khôi
đành nhờ anh con trai của bác thợ săn dẫn cả hội băng núi, vượt mấy chục
dặm đường đến huyện thành, mang khoáng thạch lấy về từ lòng đất và đồ
da đổi thành tiền làm lộ phí đi đường. Ngày hôm sau, họ lên tàu trở về
Trường Sa, tạm thời dừng chân ở Hắc Ốc, định tiếp tục ăn cơm đường sắt,
lánh mặt một thời gian. Bây giờ làm ăn khó khăn, Tư Mã Khôi thấy nếu
không có thân thế thì không thể tính kế lâu dài, mà chủ yếu là anh không
đành lòng để Cao Tư Dương đi theo chịu khổ cùng mình. Anh biết lão Lưu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.