MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 103

xin nghỉ việc ở nhà. Mẹ ở bên giữ tay con trấn an những lúc con sốt mê
man. Và con ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ. Còn bây giờ, con bơ vơ
một mình.

Ủ người trong chăn vẫn không thể ấm bằng vòng tay của mẹ. Con lảo

đảo lục tủ thuốc, hoảng hốt nhận ra rằng không còn gói hạ sốt nào. Giá như
bây giờ có mẹ ở nhà nhỉ? Con bỗng nhận ra, mẹ quan trọng với con như thế
nào. Con đã luôn tự tin rằng mình vẫn sống ổn nếu như không có mẹ.
Nhưng bây giờ đây con mới thấy mình sai lầm ghê gớm. Con trở nên yếu
đuối vô cùng.

Con ngủ li bì cho đến khi bố về. Bố mở cửa phòng, gọi con xuống ăn

cơm và mua thuốc cho con. Thuốc không làm con hạ sốt nổi.

Hôm sau thức dậy, con cảm thấy chính mình không còn chút sức lực.

Chợt nghĩ đến mấy cái áo chưa kịp may phù hiệu, nhưng ngày mai đã đến
buổi đầu đi học, con vơ hộp kim chỉ, tay run vì sốt vẫn chưa hạ. Con không
muốn ra tiệm may nhờ, vì con không quen việc nhờ vả người nào khác
ngoài mẹ. Đôi giày của con là mẹ xỏ dây, những cái áo trước đó của con
cũng là mẹ may phù hiệu vào. Con cắt hết những phù hiệu cũ của cấp hai,
nhìn theo đường may của mẹ. Mẹ làm khéo quá. Con đi được vài mũi kim
đầu đã đâm phải tay, kim chệch hướng khiến phù hiệu lệch bên, con cắt ra,
cố gắng làm lại. Nhưng sau bao nhiêu lần vẫn cứ vậy. Con bất lực. Con lúc
này cần mẹ hơn bao giờ hết.

Con soạn sách vở cho buổi học sáng mai, chợt nhận ra chiếc cặp cũ đã

đứt một bên quai. Con lần theo dấu kim của mẹ khâu lại. Nhưng vải dù
cứng quá, con đau mỏi cả tay mà vẫn không xuyên kim qua nổi. Con bật
khóc. Con thật ra vẫn chưa là gì cả nếu không có mẹ. Con đã trách lầm mẹ
nhiều lần vì con không hiểu mẹ. Cho đến lúc này đây, con mới tự mình thấy
hối hận. Con kéo chăn lên tận cằm, ước trong mơ mẹ lại trở về như ngày
xưa con bé. Ước rằng mẹ sẽ dạy con cách xâu dây giày, cách may phù hiệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.