MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 129

Thiếu một mỹ nhân bèo nước gặp nhau, nhiều lắm trong lòng hơi tiếc

nuối, ngày vẫn qua, cũng sẽ không thiếu sót chút nào.

Nhưng nếu như Tôn Kiệt, sau khi động lòng rồi bị mỹ nhân hung hăng

cự tuyệt, kết quả của Tôn Kiệt đã đặt trước mắt mọi người, đau đến không
muốn sống như vậy, tuyệt vọng thê thảm như vậy, trong tiệm vịt quay
không có bất kỳ nam nhân nào muốn gặp tao ngộ như Tôn Kiệt.

Vì vậy Tô Hồng Tụ vào phòng, mọi người dần thu hồi tầm mắt, không

lâu lắm, sảnh chính vốn giống như chết lặng, không có chú âm thanh nào
lại bắt đầu nhốn nháo, dần có tiếng người.

Mọi người lại bắt đầu nói việc nhà, nói chuyện phiếm, hình như tất cả

mọi người đều đạt thành nhận thức chung, không một ai mở miệng nhắc tới
mỹ nhân tuyệt thế vừa rồi đã khiến bọn họ kinh ngạc.

Tất cả công lao đều thuộc về nhiếp hồn thuật cực kỳ mạnh mẽ của Hồ

tộc. Khôn sống dại chết, tổ tiên Hồ tộc đã buộc chặt mị thuật và nhiếp hồn
thuật mạnh mẽ chung một chỗ, dĩ nhiên không phải vì làm hại con cháu
bọn họ từ đó không có ai hỏi han, bị người e ngại kính sợ tránh như tránh
bọ cạp, mà thay con cháu bọn họ lựa chọn mạnh nhất, bạn đời có thể xứng
đôi với bọn họ nhất.

Người không chịu nổi nhiếp hồn thuật mạnh mẽ này tự động tránh đi,

giống như đông đảo thực khách trong tiệm vịt quay.

Mà người có thể chống đỡ được nhiếp hồn thuật mạnh mẽ này, cho dù

hắn chống cự như thế nào, trốn tránh như thế nào, nguyền rủa thống hận
như thế nào, dù dùng hết tất cả biện pháp chặt đứt rễ tình của mình, tương
lai cũng nhất định chạy không thoát khỏi rễ tình sâu đậm của con cháu Hồ
tộc, mối tình thắm thiết, vì bọn họ như si như cuồng, dốc hết cả đời.

Tôn Kiệt miễn cưỡng coi như chống đỡ được nhiếp hồn thuật của Tô

Hồng Tụ, hắn còn không biết, chỉ vì cái nhìn này, nửa đời sau của hắn cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.