MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 167

Tô Hồng Tụ nào có biết, Phong Ngạo Thiên quen giở trò lửa gạt, ngay

cả ý nghĩ trong lòng cũng là giả.

“Ta nói không cần, ai thèm ngươi giả mù sa mưa!”

Tô Hồng Tụ khó chịu trong lòng, nàng nhớ rõ ràng vừa rồi Sở Dật Đình

đánh nàng một đũa, Sở Dật Đình cho nàng đồ, nàng nào chịu lấy?

Lập tức ném bọc lá sen xuống đất.

Sở Dật Đình rốt cuộc nổi giận, vỗ mạnh cái bàn, loảng xoảng một tiếng,

khiến cho chén đĩa ly trà trên bàn bể một mảng lớn: “Ngu xuẩn! Rốt cuộc
nàng có não hay không? Nàng trưởng thành như vậy, lại là nữ tử, nàng cho
rằng nàng ra ngoài đi dạo một vòng, còn có thể bình an trở về!? Cầm lấy
thuốc, không cho vứt nữa!”

Sở Dật Đình nghiêm nghị với Tô Hồng Tụ, trong lòng Tô Hồng Tụ lại

mâu thuẫn với hắn. Cái gì gọi là nàng không có đầu óc? Nàng là yêu,
không phải là người, gặp phải nguy hiểm, sẽ biến thân chạy đi, có gì phải
sợ?

Hơn nữa, nếu thật sự muốn bàn đến không tốt bụng với nàng, bản thân

Sở Dật Đình không phải cũng coi như là một người? Mỗi lần nàng gặp phải
hắn, hắn đều suy nghĩ làm thế nào để tóm nàng trở về. Tại sao nàng phải tin
tưởng hắn, nhận đồ của hắn?

Thật ra thì Sở Dật Đình hoàn toàn có thể bình tĩnh hòa nhã đưa thuốc

cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ cũng sẽ không sinh lòng không vui với thái
độ của hắn.

Nhưng đời này Sở Dật Đình lại ghét nhất chính là nữ nhân trưởng thành

giống Thục phi, tự nhiên không có vẻ mặt vui mừng với Tô Hồng Tụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.