MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 184

quốc *, cũng chỉ có thể chịu không nổi.

(*) phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia.

Tôn Kiệt vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói, hồi lâu, giọng nói khàn

khàn, khổ sở cười một tiếng.

“Cô nương thật sự ghét tại hạ như vậy? Mỗi lần tại hạ nhìn thấy cô

nương, cô nương đều đùa bỡn tại hạ không đáng một đồng.”

Tôn Kiệt vẫn luôn không ngẩng đầu, mặc dù hắn trở về Tôn gia, ngày

đêm không yên, mở mắt nhắm mắt đều là dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ
xinh đẹp của Tô Hồng Tụ.

Hắn đang sợ.

Trong lòng Tôn Kiệt đau đớn, tự giễu không dứt, lời nói này vừa thốt ra

sợ rằng không có bất kỳ ai tin tưởng, nghĩ tới Tôn Kiệt hắn, mười hai tuổi
để tang cha, mười lăm tuổi đã là một mình

chống đỡ Tôn gia, những năm này kinh doanh bốn phía, nhìn thấy vô số

cảnh tượng kinh khủng ghê người đếm không hết, vu thuật Miêu cương gì
đó, thiên tai khô hạn gì đó, thây chất khắp đồng, dân đói đổi con để ăn.

Thậm chí nhiều lần, Đại Chu và Đại Lương khai chiến, Tôn Kiệt cũng

liều mạng qua hòn tên mũi đạn, mạo hiểm bị tên bắn trúng nguy hiểm
xuyên qua vũ khí lưỡi đao sắc bén, vận chuyển quân lương vì Đại Chu.

Tôn gia vốn sắp ngã, quả thật năm đó chỉ nhờ Tôn Kiệt mới mười lăm

tuổi dùng hai vai đơn bạc dốc hết sức gánh vác.

Nếu là ngày trước, có người nói Tôn Kiệt, một ngày kia trong lòng hắn

e ngại người nào đó, sợ đến ngay cả ngẩng đầu lên nhìn nàng cũng không
làm được, Tôn Kiệt nhất định sẽ cười ha ha, nói cho người nọ Tôn Kiệt hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.