MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 234

Nếu để cho người ta biết buổi tối hắn ngủ ở đâu, không cần phải nói,

đêm hôm đó nhất định sẽ có người len lén sờ tới trên giường hắn, những
người đó có đôi khi là nữ, có lúc lại là nam, thậm chí có một lần, sờ tới trên
giường hắn là một lão già sáu bảy chục tuổi, râu tóc cũng hoa râm.

Vì vậy, Sở Dật Đình chưa bao giờ ngủ trong phòng, nóng đi nữa, lạnh đi

nữa, hắn cũng đã quen lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, ngủ ngoài đồng
hoang.

Lý do trong đó hết sức đơn giản, ở nơi cánh đồng bát ngát bao la, khó

gặp được người lòng dạ khó lường, ra tay tương đối dễ dàng, không đến
mức bị kẹt trong phòng, không để ý sẽ bị người ta ám toán.

Tô Hồng Tụ trước đây hết sức đáng thương, chỉ có thể ở trong nhà cỏ

bốn phía gió lùa, lung lay sắp đổ, thật không ngờ Sở Dật Đình còn thảm
hơn nàng, mặc kệ trời mưa gió, thậm chí bên ngoài lạnh lẽo đến kết thành
băng, hắn đều có thói quen ngủ ngoài đồng hoang.

Mặc dù Tô Hồng Tụ không biết Sở Dật Đình muốn dẫn nàng đi đâu,

nhưng mà, đi theo sau lưng Sở Dật Đình, nàng lại không hề cảm giác thấy
không yên bình hay bất an.

Đợi cho đêm chậm rãi khuya dần, hai người tới một cánh đồng bát ngát

bao la, côn trùng kêu rả rích bốn phía, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ
trong suốt.

Sở Dật Đình dừng bước chân, thản nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự không

muốn về nhà, vậy tối nay ngủ ở đây cùng ta.”

Tô Hồng Tụ lập tức vui mừng, nơi này thật đẹp, giống như sơn cốc khi

nàng còn làm hồ ly đã từng ở.

“Được, ngươi chờ đó, ta đi bắt cá cho ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.