MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 25

Không phải tiếng tim đập của một người, mà là tiếng tim đập của một

đám người.

Trong đây hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lộp

cộp nặng nề vang lên, trên hành lang, là ám vệ Vệ Thập Nhị của Tô phủ
đang dẫn mười hai phó tướng vội vàng qua.

Nghe được tiếng bước chân của Vệ Thập Nhị, nhóm tỳ nữ vốn đang

bàng hoàng vì sắc đẹp khuynh thành trong nháy mắt tỉnh lại hơn phân nửa,
mặt lộ vẻ si mê ngoái đầu nhìn lại.

Vóc người của hắn hết sức cao gầy, cao hơn Tô Hồng Tụ chừng hai cái

đầu, mặc dù toàn thân đều bị áo giáp đen che kín, nhưng dưới áo giáp có
thể mơ hồ thấy đường vân cứng rắn, vẫn không khó lường trước dưới thân
giáp đen này là thân thể bền chắc sắc bén như thế nào.

Một mớ tóc đen tán loạn trên trán hắn, che lại ánh trăng, để cho hai

tròng mắt đen sâu không thấy đáy kia càng thêm khó dò.

Hắn rất anh tuấn, cũng rất lạnh lùng. Trong trí nhớ của Tô Hồng Tụ, Vệ

Thập Nhị thường rất ít mở miệng nói chuyện, người khác hỏi gì hắn, phần
lớn hắn chỉ dùng “Đúng” hoặc “Không” đơn giản đáp lại.

Toàn thân Vệ Thập Nhị, mê người nhất chính là cặp mắt kia, Vệ Thập

Nhị cũng không phải người trung nguyên, cặp mắt kia trong đen có xanh,
trầm tĩnh và thâm thúy. Ban ngày, tròng mắt đen lạnh lẽo không ngừng tỏa
ra bên ngoài ý lạnh nhàn nhạt, ngăn cản người ngoài ngàn dặm, kiên định
lạnh lẽo và khó có thể đến gần.

Đến đêm tối, hai tròng mắt xanh đen kia sẽ tỏa ra sát khí sâu kín dưới

ánh trăng chiếu xuống, mê hoặc mờ ám mà tự tung tự tác, làm cho người ta
sợ đồng thời lại không nhịn được muốn tiến lên dò xét đến cùng, mặc dù
chết đuối trong hai đầm rét lạnh, vẫn không kiềm chế được tim đập nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.