Tròng mắt Vệ Thập Nhị liên tục co rúc lại, mày kiếm khẽ chau, nha
hoàn ma ma phục vụ bên cạnh liên tiếp bị hai người kinh ngạc, tim đập
mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, từng nhóm tụm
năm tụm ba, nói nhỏ thầm thì lời đồn đại vừa truyền ra ở sảnh chính Tô
phủ.
“Có nghe nói không? Vừa rồi Lâm tướng quân lui hôn với tiểu thư, lão
gia bị chọc tức, đến giờ còn chưa thở nổi.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói vậy, lúc trước ta còn tưởng rằng đại tiểu
thư chắc chắn đau lòng đến không muốn sống, không mặt mũi gặp người,
có lẽ sẽ giam mình trong phòng mấy ngày liên tiếp không ra, nhưng bây giờ
nhìn xem, tiểu thư giống như người bình thường không có chuyện gì?”
“Đâu chỉ là người không có chuyện gì? Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư xem,
tám phần trong lòng rất vui mừng, ta thấy, nhất định là đại tiểu thư đã sớm
tính tách ra khỏi Lâm tướng quân, ngươi nhìn dáng vẻ cười rạng rỡ của tiểu
thư xem, hay là có người khác trong lòng?”
Có người khác trong lòng?
Vệ Thập Nhị kinh ngạc, trong lòng thoáng qua cảm xúc không rõ,
ngước mắt lên quan sát tỉ mỉ Tô Hồng Tụ trên hành lang trước mặt lần nữa.
Quả thật, trên mặt Tô Hồng Tụ không hề có cảm giác đau lòng. Nàng
thật bình tĩnh, giống như tất cả chung quanh hoàn toàn không liên quan gì
đến nàng, cho tới bây giờ giọng nói đè thấp của bọn nô bộc cũng không
truyền vào tai nàng.
Tô Hồng Tụ liếc nhìn hai bên, vừa vặn nhìn thấy Vệ Thập Nhị đứng
trong đám người.
Mắt to của nàng lập tức sáng lên, nam nhân này xem ra cao lớn lại
cường tráng, nhất định rất có lực.