MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 330

“Sở... Sở Dật Đình, bằng hữu này của ngài được... Được.”

Tống Liễn nói được hồi lâu, lại phát hiện mình vốn không tìm được chữ

để hình dung Tô Hồng Tụ, nói nàng đẹp quá, nhưng rõ ràng màu da nàng
ngăm đen, dung mạo không tuyệt sắc.

Nói nàng bình thường, nhưng ngay cả khuôn mặt bình thường, không hề

đặc sắc này, hắn càng nhìn tim càng đập mạnh, càng nhìn càng mê muội.

Không khỏi ấp úng, nói không ra lời.

Sở Dật Đình cảm giác được Tống Liễn luống cuống, nhíu nhíu mày, thò

tay về phía sau, dùng sức đè cái đầu nhỏ đang ló đầu ra nhìn xuống.

Đang chuẩn bị nói tạm biệt với Tống Liễn, về thẳng Vương phủ, lại

nghe phía sau truyền đến một giọng nói êm tai mềm mại: “Liễn ca ca, thì ra
huynh biết Lục Vương gia? Sao chưa bao giờ nghe huynh nhắc đến?”

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nói chuyện không phải ai khác, chính là

thiếu nữ xinh đẹp vừa rồi cúi đầu gạt lệ.

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng, vô tình dịu dàng, không cần phải nói,

lại là một người sùng bái si mê lưu luyến Sở Dật Đình.

Thấy Tống Liễn không đáp, thiếu nữ khác bên cạnh cũng dính vào:

“Đúng vậy đúng vậy, Liễn ca ca, huynh có bằng hữu như vậy, sao không
sớm giới thiệu cho muội và tỷ tỷ?”

Hai nữ một lớn một nhỏ, một mặt tròn một trái xoan, ước mơ vô hạn

giống nhau, yêu say đắm đầy cõi lòng nhìn về phía Sở Dật Đình, Tô Hồng
Tụ không biết vì sao, lập tức quên hết sạch chán ghét và không thoải mái vì
mới vừa rồi bị Sở Dật Đình ép mặc da hồ ly, trong lòng không dễ chịu,
bụng còn hơi buồn nôn, chịu hết nổi đưa tay bấm mạnh trên lưng Sở Dật
Đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.