MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 347

Tô Hồng Tụ, rõ ràng trong đoàn người, chỉ có nàng chui được hăng say
nhất vào trong đám người, lại linh hoạt lạ thường, một chút cũng không bị
người đụng vào.

Thì ra mặc dù Sở Dật Đình giữ im lặng không lên tiếng, nhưng suốt

đường đều làm bạn bên cạnh Tô Hồng Tụ, có người chen chúc nàng, hắn sẽ
hơi nghiêng người, ngăn cách đám người chen chúc bên cạnh giúp nàng.

Nhìn mà khiến đám nữ nhân vừa đố kỵ vừa căm hận, nhưng không có

kế gì, chỉ đành đỏ hốc mắt lên, nắm chặt hai quả đấm, hàm răng cũng
nghiến kèn kẹt.

Đi dạo sắp một canh giờ, Tô Hồng Tụ đã sớm đói bụng, không khỏi

dừng trước một tiệm bán xâu thịt.

Kỳ quái, thịt này có mùi vị gì? Không giống mùi thịt nướng nàng đã

ngửi thấy lúc trước. Hình như thịt này không phải thịt gà vịt heo dê trâu.

Không khỏi trợn to mắt nhìn chằm chằm về phía chủ tiệm, ánh mắt đắm

đuối đưa tình, sóng nước mênh mông nhìn lão chủ tiệm, gương mặt già nua
lập tức đỏ bừng.

Sở Dật Đình vừa bực mình vừa buồn cười, khóe miệng co rúm, móc ra

tấm ngân phiếu ném cho chủ tiệm: “Về sau ngươi không cần mở tiệm ở
đây, đi Vương phủ Thành Tây làm đầu bếp đi.”

Chủ tiệm vừa mừng vừa sợ, luôn miệng nói vâng, vội vàng thu dọn gian

hàng, gọi hai tiểu nhị giúp hắn chọn đồ, đi vào trong phủ của Sở Dật Đình.

Sở Dật Đình mỉm cười, nhìn Tô Hồng Tụ, vốn tưởng rằng nàng sẽ vui

vẻ, nào biết khi nàng thấy chủ tiệm quay đầu đi, ánh mắt lập tức trở nên
oán giận không thôi.

“Sao ngươi lại đuổi hắn đi, ta còn chưa ăn đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.