MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 349

Cũng vì vậy, Sở Dật Đình không thích nhất là người khác nhắc tới hai

chữ này trước mặt hắn, hắn còn không ăn bất kỳ món ăn gì có liên quan đến
con vịt.

Nhưng mà, càng làm cho đám người Tống Liễn kinh ngạc, Tô Hồng Tụ

nhắc tới kiêng kỵ trước mặt Sở Dật Đình, Sở Dật Đình lại không giận
không buồn, ngược lại vẫn mỉm cười như cũ, mặt mày ôn hòa hỏi nàng:
“Vịt nướng hả, có thể. Trước mắt có một tiệm vịt nướng, nhưng trên người
ngươi mang theo bao nhiêu bạc? Ít hơn mười hai, nhưng không đủ.”

Một câu nói, khiến Tô Hồng Tụ lập tức dẩu môi. Trong đôi mắt to sóng

nước nhộn nhạo, đáng thương nhìn Sở Dật Đình.

Trên người nàng bây giờ làm gì có bạc?

Sở Dật Đình thấy dáng vẻ đáng thương lại uất ức này của nàng, không

khỏi ngửa đầu cười ha ha: “Ha ha, quỷ thèm ăn, nào, nắm tay ta, ta dẫn
ngươi đi.”

Hai bóng dáng một cao một thấp, một lớn một nhỏ sóng vai tựa sát, đi

về phía tiệm vịt nướng, để lại đám người Tống Liễn, mắt to trừng mắt nhỏ,
tràn đầy trong lòng đều là bàng hoàng và không thể tưởng tượng nổi.

Người lạnh bạc quả nhiên không có khả năng động tình, một khi động

tình, quả thật hoàn toàn trái ngược với lúc đầu, nhìn dáng vẻ Sở Dật Đình,
rõ ràng đã đào cả lòng cho Tô Hồng Tụ.

Nhưng chính hắn cũng không hề phát hiện ra, không biết là họa hay

phúc, là đúng hay sai.

Nhanh chóng đã đến tiệm vịt nướng, Sở Dật Đình gọi cả bàn món ăn,

Tô Hồng Tụ nhìn chân vịt bên kia, lúc sau lại nhìn lưỡi vịt bên này, rón ra
rón rén kéo món ăn mình thích nhất đến trước mặt, vừa kéo, lại vừa cẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.