MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 414

Khi bàn tay ấm áp của hắn chạm phải hai tay mềm mại của Tô Hồng

Tụ, trái tim Tô Hồng Tụ đập thình thịch lên.

Kịch liệt như vậy, nhiệt huyết như vậy, khiến cho nàng không khỏi nghi

hoặc: Ta làm sao vậy? Sao hắn khẽ dựa gần vào ta, trên dưới toàn thân ta
đều không đúng?

Nhưng mà, không chỉ có mình nàng thấy không đúng, mới vừa rồi khi

Sở Dật Đình ngồi sau lưng Tô Hồng Tụ, thân thể hai người vừa tiếp xúc,
trái tim Sở Dật Đình cũng đập thình thịch lên.

Tô Hồng Tụ còn muốn lĩnh hội một chút cảm giác thần kỳ này, không

khỏi hai cánh tay khép lại, nắm được bàn tay to màu lúa mạch của Sở Dật
Đình.

Khẽ nắm chặt như vậy, Sở Dật Đình lập tức giống bị vật gì đó làm bỏng,

vụt một cái bắn lên khỏi lưng ngựa, lại lên lưng ngựa của mình.

Tô Hồng Tụ nhìn trộm hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của hắn đỏ

bừng, nhưng ngoại trừ đỏ mặt, trên mặt hắn gần như có vẻ khổ sở tự trách.

Tô Hồng Tụ nhìn Sở Dật Đình đỏ mặt, tâm trạng trở nên thật tốt.

Đi nhà đồng liêu của hắn thì đi nhà đồng liêu của hắn, đến lúc đó Sở

Dật Đình phải đi, nàng sẽ ăn vạ, nếu không, nàng có thể giả khóc, không tin
hắn có thể thật sự vứt bỏ một mình nàng lại.

Đồng liêu theo lời Sở Dật Đình là Thái giám Tổng quản trong cung,

mặc dù theo thân phận mà nói, đối phương hẳn là thủ hạ của hắn, nhưng
Tổng quản này vẫn chăm sóc hắn từ nhỏ, Sở Dật Đình coi hắn như trưởng
bối của mình.

Chạy bảy tám ngày đường, dần dần, hai người cách Tây Kinh càng ngày

càng xa, mà mặt của Sở Dật Đình, cũng trong bình tĩnh tăng thêm mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.