MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 463

Bọn họ đứng cạnh một bụi hoa, một tuấn tú phi phàm, một vô cùng

tuyệt mỹ.

Thật sự là cảnh đẹp nhất trên nhân gian, đều tập trung trên hai người.

Cứ đứng như vậy, nhẹ nhàng mà cười, lại giống như thần tiên giữa loài

người, đã không thể dùng ngôn ngữ thế tục để hình dung.

Khiến người ta nhìn không chỉ rung động, giật mình, mà còn có tan nát

cõi lòng khó có thể diễn tả bằng lời.

Những thiếu nữ kia, chăm chú nhìn Sở Dật Đình chằm chằm, khi nhìn

có người thì hoảng hốt mở to mắt, có người lại lặng lẽ ngắm không ngừng,
có người lại ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt không sao dời đi được.

Có mấy giọng nói hạ thấp xuống, vụng trộm hỏi người bên cạnh: “Vị

công tử này là ai? Sao dáng dấp tuấn tú như vậy?” Giọng của nàng hơi run
rẩy, nữ tử lớn lên trong khuê phòng như vậy, đâu đã từng gặp được một
nam nhân phong lưu anh tuấn đến cực hạn như Sở Dật Đình?

Nói việc này cũng buồn cười, những nữ tử này vốn vì Tôn Kha mà đến,

bởi vì mấy năm nay Tôn Kha vẫn luôn buôn bán bên ngoài, vào nam ra
bắc, người quen biết tương đối nhiều, cũng thường xuyên đi nhà khác làm
khách, cho nên phần lớn những đại tiểu thư cổng lớn không ra, cổng nhỏ
không đi đều biết hắn.

Sau khi hôn sự của Tôn Kha và Oanh Oanh thất bại, Trương Trấn một

mực vì Tôn Kha mà thu xếp, thật ra vòng luẩn quẩn của đám người quyền
quý này rất nhỏ, phần lớn trong đó đều biết lẫn nhau, đều là bạn tốt.

Ví dụ như Trương Trấn và Tôn Kha, lại ví dụ như Trương Trấn và Sở

Dật Đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.