MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 465

Nhưng mấy ngày trước đây hắn phát hiện, trong cổ Tô Hồng Tụ đeo

một miếng ngọc bội đã nhìn thấy trước đó, cẩn thận ngẫm lại, hình như hắn
đã từng thấy miếng ngọc bội kia trên người Oanh Oanh, Tôn Kha đưa cho
nàng ta nhất định là tín vật định tình.

Sở Dật Đình nghĩ cái đã rõ, nhất định vì Tô Hồng Tụ tức Oanh Oanh,

cho nên lặng lẽ trộm từ trên người nàng ta mới có.

Tuy nói Tô Hồng Tụ mang một miếng ngọc bội trên người không có gì

lớn, không đáng chú ý như vậy, nhưng trong lòng Sở Dật Đình vẫn không
thoải mái, trong lòng hắn vẫn không muốn trên người Tô Hồng Tụ đeo thứ
gì đó của nam nhân khác.

Vậy mới dừng bước, buông Tô Hồng Tụ ra.

Ngoại trừ về miếng ngọc bội này, Sở Dật Đình đoán chừng Tôn Kha

cũng không có việc gì để nói với Tô Hồng Tụ.

Quả nhiên, Tôn Kha gọi Tô Hồng Tụ lại, đôi mắt vô cùng lo lắng lại

vừa khổ sở dừng lại một lát trên gương mặt tuyệt mỹ vô song của nàng,
như trốn tránh cái gì lại nhanh chóng cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Ngọc
bội, ngươi đã đeo mấy ngày rồi, hiện giờ, mong ngươi trả nó lại cho ta.”

“Ta không trả!”

Tô Hồng Tụ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố ý phân cao thấp với Tôn

Kha, Tôn Kha muốn giật lấy ngọc bội trên ngực nàng, nhưng cứ mỗi khi
ngón tay Tôn Kha chạm vào trước ngực nàng, trong nháy mắt Tô Hồng Tụ
nhanh chóng lui về sau, tránh được bàn tay to run nhè nhẹ của Tôn Kha.

“Tô Hồng Tụ! Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu

phạt! Đắc tội Tôn gia ta, cuộc sống sau này của ngươi sẽ không được dễ
chịu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.