MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 511

“Sao, sợ ta ăn ngươi phải không?” Sở Hiên vẫn lười biếng nằm trên

giường, lông mi dài vểnh lên, dưới đó đôi mắt sắc bén tĩnh mịch.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta đi? Ta nói rồi, Sở

Dật Đình sẽ không chịu thỏa hiệp với ngươi. Hắn không còn để ý đến ta,
hắn là tên khốn kiếp, nghe người khác nói lung tung bịa đặt mấy câu, đã
một mình chạy mất!”

Nhớ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ vừa tức giận, vừa đau lòng.

“Gấp cái gì, ta không nói muốn dùng ngươi đi uy hiếp hắn.”

“Không phải ngươi có thù oán với hắn sao?”

“Ta nói cái gì ngươi cũng tin, quả thật là kẻ ngu."

“Ngươi... Thôi, ngươi cứ tự nhiên! Về sau rồi ngươi sẽ biết, ngươi bắt

ta, không có bất kỳ chỗ tốt gì với ngươi!”

Con mắt sắc u ám của Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ cuộn tròn thành đoàn

trên sàn nhà.

Nàng đã ngủ, gò má mềm mịn dỏ bừng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn

thành đoàn. Hoàn toàn khác biệt dáng vẻ dfienddn lieqiudoon toàn thân xù
lông, tức giận bừng bừng vừa rồi.

Giờ phút này, nàng nhu nhược không đề phòng gì như hài tử mới sinh.

Trước mắt Sở Hiên dần hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

Giống như ảo mộng, nhìn không rõ lắm, trắng nõn mềm mại, xinh đẹp

khác thường.

Vẻ mặt xinh đẹp, ngây thơ, tràn đầy hiền hòa, lông mi dài cong lên,

tròng mắt tinh khiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.