MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 56

thuộc về Lâm Hạo Hiên, nhất định bởi vì hắn đâm thủng tâm sự của nàng,
lúc này sắc mặt mới biến đổi, thẹn quá thành giận.

Tô Hồng Tụ không phải người có tính khí tốt, nhưng Sở Dật Đình thì

làm sao? Mặc dù từ sau khi Thục phi ra đi, đã không được cưng chiều nữa,
nhưng dù sao trong xương cũng chảy xuôi dòng máu Hoàng thất, tính khí
cao ngạo, cũng không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục hoặc coi rẻ hắn.

Phụ hoàng hắn không để ý đến hắn nữa, ném hắn đến trấn nhỏ xa xôi,

chẳng quan tâm, tước đoạt chói lọi và vinh dự vốn thuộc về hắn, hắn thân
lên chiến trường, trải qua mấy trăm trận chiến, quên cả sống chết lập được
hàng loạt chiến công, lại bò lên vị trí cao xử bất thắng hàn *, ép mọi người
không thể không một lần nữa ngẩng đầu lên mà nhìn hắn.

(*) cao xử bất thắng hàn: xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức.

Nghĩa đen: Ở trên vị trí cao không chịu nổi lạnh lẽo. Nghĩa bóng: Là người
chức cao quyền trọng không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo,
không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh
giới càng cao thâm càng ít bạn...

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn nghe được có người kêu hắn cút.

Lúc này nghe được từ trong miệng Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình giận tím

mặt xen lẫn với cảm xúc không nói rõ được, giống như chua xót, giống như
đau đớn, lại giống như ngàn vạn vuốt mèo nhẹ nhàng cào trong lòng hắn,
vừa rát lại tê dại, buồn bực không chịu nổi.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi là thứ gì, lại dám kêu bổn Vương cút! Có tin

bổn Vương một kiếm chém ngươi không!”

Sở Dật Đình lạnh lùng trách mắng, nhảy lên phía trước mấy bước, đưa

tay định túm lấy Tô Hồng Tụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.