“Là Sở Dật Đình, hay là -?”
“Ta đều không thích hai người, từ nay về sau cũng không muốn nhìn
thấy hai người.” Tô Hồng Tụ nhắm đôi mắt lại, nàng quá mệt mỏi, đầu quá
đau đớn, hỗn loạn mất tri giác lần nữa.
Mỗi lần tỉnh lại đều là nửa đêm, mỗi lần Tô Hồng Tụ mở mắt ra, đều sẽ
đối diện với con mắt tĩnh mịch khó dò của Sở Hiên, sao mỗi buổi tối hắn
đều không cần ngủ?
Vì sao trong mắt hắn có lo lắng và mệt mỏi nồng nặc? Có lẽ nàng thật
sự bị bệnh đến hồ đồ, Tô Hồng Tụ nghĩ, sao Sở Hiên có thể quan tâm
nàng? Nếu hắn thật sự quan tâm nàng, cũng sẽ không coi nàng như một
quân cờ đưa vào trận địa phe địch, sẽ không coi nàng như một món quà
tặng cho người khác.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng nàng phát sốt đến hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ hồ, có người rất lo lắng đẩy nàng, hình như rất kinh
hoàng, rất vô dụng, giọng nói nóng nảy, gần như khàn khàn.
Kỳ quái, sao giọng nói này giống giọng Sở Hiên.
Sở Hiên – không phải lòng hắn như sắt đá, không chảy máu không rơi lệ
sao?
Đợi đến ngày thứ mười, Tô Hồng Tụ khó khăn lắm mới tỉnh táo từ trong
hôn mê, nàng phát hiện, mình lại ngủ trong ngực Sở Hiên.
Quần áo trên người hắn đều là vải lụa, mà nàng, bởi vì bị bệnh quá lâu,
trên dưới toan thân đều là mồ hôi, trên người có mùi.
Nhưng mà, Sở Hiên lại vẫn ôm nàng.