Một giọt lệ từ hốc mắt nàng dần chảy xuống, làm ướt khuôn mặt, ướt
vạt áo, cũng nhiễm lên Sở Hiên đang ôm chặt hai tay nàng.
Ngón tay Sở Hiên run rẩy, nước mắt giống như mang theo nhiệt độ thiêu
đốt, thấm ướt da tay hắn từng chút một, tùy ý thiêu đốt cắt rách trong cơ thể
hắn.
Ngoài dự đoán của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên ra cửa lên triều như thường
ngày, ngược lại vẫn ở trước giường chăm sóc cho nàng.
Nàng khát nước, muốn uống nước, hắn dằn tính khí lại, đút từng muỗng
từng muỗng cho nàng.
Nàng đói bụng, muốn ăn cơm, nhưng lại bệnh không có hơi sức, không
thể nhai, hắn thế mà lại lấy miệng mớm thức ăn, đưa mỗi muỗng thức ăn
vào trong miệng mình mớm, hơn nữa đút từng miếng từng miếng một cho
nàng.
Tất cả thị vệ bên ngoài Đông cung nhìn thấy mà mắt choáng váng, bao
gồm cả Sở Vũ vội vã mà đến, vừa vặn trông thấy cảnh này, ngây người ở
cửa cung.
Sở Hiên rất thích sạch sẽ, hắn quá yêu thích sạch sẽ, cho nên trong tẩm
cung không có một hạt bụi bặm, trên quần áo không có một nếp gấp.
Nhưng người thích sạch sẽ như vậy, chính là người như thế này, có
người vô ý lưu lại một dấu chân trong tẩm cung của hắn, hắn lại sai người
chém đứt chân người ta, nhưng giờ lại từng miếng từng miếng, hết lần này
đến lần khác, chính miệng mớm thức ăn cho Tô Hồng Tụ.
“Ngươi một mực nói ngươi không thích, rốt cuộc ngươi không thích
ai?” Mỗi khi Tô Hồng Tụ tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, đều thấy khuôn
mặt bí hiểm của Sở Hiên.