Trên thực tế, những ngày Tô Hồng Tụ bị bệnh, Sở Hiên đều ôm nàng
mỗi ngày.
Buổi sáng, hắn lên triều nghị sự cùng quần thần, cũng công khai, không
coi ai ra gì ôm nàng.
Buổi tối, lúc hắn ngủ, vẫn ôm nàng, dùng thân thể sưởi ấm cho nàng.
Nhưng mà, quá đáng tiếc chính là, thân thể Sở Hiên quá lạnh, trên dưới
toàn thân hắn đều lạnh lẽo, cả đầu ngón tay cũng lạnh đến run người.
Tô Hồng Tụ rúc vào trong ngực hắn, chỉ có thể lạnh hơn.
“Ngươi đã tỉnh?”
Thấy Tô Hồng Tụ cuối cùng tỉnh táo, Sở Hiên nhíu mày, trong tròng
mắt lạnh bạc thoáng hiện lên vui mừng.
“Ừmh.” Tô Hồng Tụ không còn hơi sức trả lời, thật ra thì ba ngày trước
nàng đã tỉnh, nhưng lười mở mắt, đã lâu nàng chưa được ngủ thoải mái như
vậy.
“Ngươi ngủ quá lâu, ngươi có biết không, ngươi đã ngủ mười ngày?” Sở
Hiên thở dài, phía dưới hốc mắt hiện lên quầng thâm nồng đậm, dáng vẻ
mệt nhọc quá độ, thiếu ngủ.
“Mới mười ngày? Nếu có thể ngủ mười năm là tốt.”
Thật ra thì Tô Hồng Tụ muốn nói là, nếu có thể ngủ thẳng một giấc vượt
qua tất cả thiên kiếp là tốt.