MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 599

Xem ra không có kế nào, hoàn toàn nghỉ cơm rồi.

Liếc nhìn hai bên, thị vệ Sở Vũ mang ra ngoài cũng đi theo hắn rồi,

không ai có thể dẫn nàng về cung, sờ túi, bên trong ngay cả một đồng tiền
cũng không tìm được.

Tô Hồng Tụ chậm chạp đi trên đường, lúc bắt đầu còn nghe ngóng, cố

gắng tìm kiếm hơi thở Sở Vũ, nhưng mà, mùi vị trên đường này thật sự quá
nồng quá tạp rồi, khắp nơi đều là bánh bao thịt, xiên thịt dê, còn có mứt quả
ngọt, đã sớm che lấp mùi vị trên người Sở Vũ.

Tô Hồng Tụ ngửi nửa ngày, chẳng những không tìm được Sở Vũ, ngược

lại khiến mình đói không chịu được, trong bụng kêu loạn ùng ục một hồi.

Nàng liều mạng nuốt nước miếng, nhìn tiệm hoành thánh nhỏ cách đó

không xa, làm thế nào? Không biết ông chủ tiệm hoành thánh có đồng ý
cho nàng nợ một chén hoành thánh không, lỡ như đối phương không chịu,
trên dưới toàn thân nàng, chỉ còn dư lại một thứ duy nhất có giá trị là tiền,
cũng chỉ có miếng ngọc bội lúc trước lật dưới gối của Sở Dật Đình.

Tô Hồng Tụ đưa tay sờ ngọc bội trong ngực, hốc mắt đỏ lên, vẫn đưa

tay sờ.

Thôi, cùng lắm thì lát nữa nàng vào rừng săn thú, vẫn không nên bán

miếng ngọc bội này của Sở Dật Đình.

Có lẽ, từ nay về sau nàng sẽ không còn được gặp Sở Dật Đình nữa rồi,

giữ lại miếng ngọc bội này, cũng coi như lưu lại một nhớ nhung, dù sao hắn
là người nàng tin tưởng đầu tiên khi tới nhân gian, là người trong lòng nàng
như vậy.

Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ không khỏi chua xót trong lòng, mặc dù nàng

không biết đường trở lại Hoàng cung, nhưng nàng lại biết đường quay trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.