MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 639

Mới vừa rồi một tiếng kêu kinh thiên động địa của Tô Hồng Tụ đã sớm

làm kinh động Sở Hiên vẫn canh giữ ngoài cửa hang.

Thấy Tô Hồng Tụ bình an không có việc gì ra khỏi cửa hang, trên mặt

Sở Hiên thoáng xẹt qua vẻ vui mừng, không biết vì bản đồ bảo tàng và binh
thư, hay vì thấy Tô Hồng Tụ bình an ra khỏi hang.

Tô Hồng Tụ lảo đảo, một phát va vào trong ngực Sở Hiên, Sở Hiên lập

tức đưa tay, kéo nàng ra khỏi hang, đột nhiên giữa hai người lóe lên tia điện
roẹt roẹt, Sở Hiên bị điện giật ngã lui về phía sau một bước dài, nghi ngờ
không xác định nhìn Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, không biết từ khi nào trên người mình bao

phủ một tầng sáng đỏ nhàn nhạt, mới vừa rồi khi Sở Hiên đụng phải nàng,
ánh sáng đỏ giống như bảo vệ nàng, lóe ra một ánh sáng màu vàng, bắn Sở
Hiên ra.

Bên cạnh đó, huyệt đạo trên người Tôn Kha còn chưa được giải, thấy Tô

Hồng Tụ bình an vô sự ra khỏi động, vẻ mặt tràn đầy mất mát lại vui mừng.

Sở Hiên liếc mắt nhìn Tôn Kha, cởi áo trên người mình, ném cho Tô

Hồng Tụ ở xa xa – trước lúc vào động, Tô Hồng Tụ vốn không mặc áo
khoác, da thịt tinh tế trắng như tuyết lộ ra trong không khí, phía trên bôi
đầy chú ngữ hình thù kỳ quái.

Sở Hiên vừa thấy sắc mặt Tôn Kha lại bắt đầu biến đỏ, tức giận, giọng

điệu không tốt hỏi Tô Hồng Tụ: “Tiến vào chưa? Có thấy bản đồ bảo tàng
và binh thư không?”

“Ngươi cứ treo cổ ta lên đi, bên trong có hai... Hai quái vật canh giữ

cửa, dường như sẽ ăn thịt người!” Tô Hồng Tụ vuốt ngực, thở không ra hơi,
hổn hển nói.

“Quái vật?” Sở Hiên nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.