Mặc dù ánh mắt Tôn Kha nhìn nàng lạnh lẽo như băng, vô cùng xa lánh,
nhưng Oanh Oanh vẫn không muốn buông tha, nàng không tin tình cảm
của nàng và Tôn Kha nhiều năm như vậy, Tôn Kha nói buông bỏ thì buông
bỏ.
“Ta không tin, Tôn Kha, ngươi lừa ta, trong lòng ngươi nhất định còn có
ta, bằng không sao ngươi vẫn còn treo miếng ngọc bội ngươi đưa ta trên
người?”
Oanh Oanh chỉ vào ngọc bội màu xanh lá Tôn Kha đeo bên hông, lệ rơi
đầy mặt mà nói.
Tôn Kha lập tức tháo ngọc bội ra, trả lại cho Oanh Oanh: “Ngươi không
nói, ta lại quên. Cái này, vật về chủ cũ, ngươi lấy về đi.”
Oanh Oanh và Tôn Kha mặt đối mặt, một nước mắt lưng tròng, lưu
luyến không rời, một ánh mắt lạnh lùng, không tỏ vẻ gì, hình như có
chuyện nói không hết.
Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chờ đợi, khó tránh khỏi không nhịn được.
Hơn nữa, mưa càng lúc càng lớn, vũng nước trên mặt đất lại bắt đầy tràn
lên, Tô Hồng Tụ đi về một gian phòng cách đó không xa, định đi vào tránh
mưa trước.
Đi tới cửa, Tô Hồng Tụ phát hiện kỳ quái, cửa phòng bị người khóa từ
bên ngoài.
Chỉ có điều, mặc dù cửa phòng bị người khóa lại, nhưng chìa khóa vẫn
ở trong lỗ khóa, hình như người nhà này không lo lắng tới việc người khác
sẽ xông vào.
Đã như vậy, Tô Hồng Tụ cũng không khách khí, cắm chìa khóa vào
trong lỗ khóa, cạch một cái, mở cửa đi vào phòng.