MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 787

Thì ra ở giữa đám người là hai huynh đệ biểu diễn công phu, ca ca nằm

trên vài chục thanh đao hợp thành núi đao, mũi đao sắc nhọn hướng lên,
chọc vào lưng hắn. Lúc này đệ đệ lại đặt miếng đá khổng lồ lên ngực ca ca,
sau đó chậm rãi giơ búa trong tay lên.

Búa đột nhiên nện xuống, Tô Hồng Tụ hoảng hốt kêu một tiếng, xoay

người ôm lấy đầu Sở Hiên, không dám nhìn nữa, chỉ nghe bốp một tiếng,
giống như tiếng tảng đá vỡ vụn, sau đó là tiếng khen ngợi trầm trồ như sấm
bên tai.

Cũng không biết bao lâu, cuối cùng trong đám người không có tiếng gì

nữa, Tô Hồng Tụ đưa tay muốn bò từ trên người Sở Hiên xuống.

Nhưng mà lúc bò xuống, sơ ý một chút, đôi môi đỏ mọng mềm mại lại

vừa đúng lúc dán lên đôi môi ấm áp khô ráo của Sở Hiên.

Vừa dán lên, Tô Hồng Tụ hơi sợ ngây người, trong đầu nhanh chóng xẹt

qua một cái bóng, phảng phất giống như cực kỳ lâu trước kia, nàng đã từng
thâm tình ôm hôn một người như vậy, chỉ có điều người đã từng thân mật
với nàng như vậy không phải Sở Dật Đình, mà là... Mà là...

Mà là một người khác mơ mơ hồ hồ khắc trong đầu nàng, bắt sao cũng

không bắt được ảo ảnh.

Phải chăng bởi vì nhìn hấy bức tranh treo trong phòng Thục phi kia, Tô

Hồng Tụ cảm giác, những ngày này, cái bóng kia càng ngày càng rõ ràng
trong đầu nàng, càng ngày càng tới gần, giống như có thể nhanh chóng bị
nàng bắt được.

Có lẽ, có lẽ hôn tiếp nàng có thể nhớ ra?

Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ không chút do dự, kéo Sở Hiên qua, thình

lình cho hắn một nụ hôn nóng bỏng lâu dài mà ngượng ngập. Trong lúc
nhất thời Sở Hiên không kịp phản ứng, lại ngơ ngác bị nàng hôn như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.