MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 893

Con mắt sắc của Sở Hiên bắt đầu trở nên lạnh, tròng mắt đen đột nhiên

nhíu lại nguy hiểm.

“Ai bảo các ngươi đều đến? Không phải ta đã nói, lưu lại hai người canh

giữ trong cung sao.”

Sở Hiên lạnh nhạt nói, tụ tập tất cả các tướng quân, cẩn thận kiểm tra

quân số.

“Nói!”

Sở Hiên vừa dứt lời, đã có mấy tướng quân rơi vào phía sau đội ngũ rối

rít lui về sau dò xét nhìn quanh, chỉ vào hướng Hoàng cung báo cáo với Sở
Hiên: “Bệ hạ, không xong! Bên kia dường như có khói đen bay ra, phương
hướng kia, hình như là Hoàng cung!”

Lời các tướng còn chưa dứt, mắt Sở Hiên trầm xuống, nhanh chóng rút

đao dùng để mở đường bên hông ra, bóng dáng hoàn mỹ như con báo hung
ác nhanh nhẹn nhất trong rừng rậm, qua giây lát đã chìm vào trong rừng
cây trắng phau.

Tu Hạo chờ Sở Hiên trong nhà gỗ bên cạnh đã lâu.

Hắn hơi nóng lòng, trên trán tỏa ra mồ hôi nóng cuồn cuộn, nhịp tim

như sấm đánh, lo sợ bất an. Bởi vì Tô Hồng Tụ không lớn tiếng kêu cứu
hoặc khóc thút thít giống như hắn dự đoán.

Nếu như tiếng kêu cứu của nàng ta không bị Sở Hiên nghe thấy, Sở

Hiên có thể đi vào cứu nàng ta hay không, sẽ rất khó nói.

Tu Hạo giận tái mặt, suy nghĩ sâu xa, ra lệnh thủ hạ ném toàn bộ bông

và cành khô còn lại vào trong đống lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.