MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 894

Vân Phạm kinh ngạc không thôi, vội vội vàng vàng đứng lên định ngăn

cản Tu Hạo, hắn kéo tay Tu Hạo, phát ra tiếng hét to hùng hồn từ sâu trong
cổ họng: “Không được! Nếu thật sự như vậy ngươi sẽ thiêu chết nàng ta!”

Tu Hạo đã sớm gấp như kiến bò trên chảo nóng, hắn một cước đá văng

Vân Phạm, chỉ vào đầu đầy mồ hôi của Vân Phạm mà nói: “Nếu như hắn
vào, hai chúng ta đều phải chết!”

Vân Phạm ngẩn người, trên trán dần dính đầy mồ hôi lạnh, hắn do dự

chỉ trong chốc lát, cuối cùng ngậm miệng lại, tùy ý để Tu Hạo ra lệnh cho
đống thủ hạ của hắn ôm một bó bông ném vào trong đống lửa.

Cũng không lâu lắm, trong nhà gỗ quả thật đã truyền đến tiếng khóc nức

nở rầu rĩ, vô cùng hoảng sợ của Tô Hồng Tụ.

“Cứu mạng – khụ, khụ... Bị sặc...”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta nóng quá...”

Tiếng khóc sụt sùi của Tô Hồng Tụ, tiếng khóc bị chôn vùi trong âm

thanh thiêu đốt đùng đùng bốn phía, gió đông thổi vù vù rít gào, nhẹ đến
gần như không nghe thấy.

Nhưng mà Tu Hạo và Vân Phạm vẫn canh chừng bên ngoài đám cháy

thì nghe thấy, bọn họ giống như kẻ liều mạng, bởi vì Tô Hồng Tụ yếu ớt
hoảng sợ kêu cứu mà cười ha ha.

Ai cũng không dự đoán được Sở Hiên lại đột nhiên xuất hiện từ bãi phi

lao đối diện, mặt mày hoàn toàn xám tro, đối diện với Tu Hạo và Vân Phạm
cười không ngừng.

Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt, Tu Hạo lập tức ngừng cười, cong lưng

rút dao găm dưới eo ra thủ thế phòng ngự.Cự ly giữa hai người hơn mười
bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.