Vệ Thiên hơi suy nghĩ một chút, lập tức đưa tay về phía Sở Hiên, cung
cung kính kính nắm tay hắn. “Nếu là thủ hạ của Tô cô nương. Vệ Thiên
mạo phạm. Kính xin không nên nổi giận, Vệ Thiên mới vô ý mạo phạm.
Chỉ có điều sống chết trước mắt, người... Mọi người đều như vậy.”
Vệ Thiên khẽ nói, thân thể không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, chỉ
cảm thấy bốn phía lạnh lẽo thấu xương, cóng đến toàn thân hắn cứng ngắc,
không thể động đậy.
Rõ ràng mới đầu xuân, thời tiết đã bắt đầu ấm dần, trên người hắn mặc
cũng rất nhiều, có vài áo lông tốt thật dày, Vệ Thiên lại cảm giác giống như
có người ném hắn vào hầm băng vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương
truyền từ chân hắn, từ đỉnh đầu hắn, chui khắp tất cả ngóc ngách trên dưới
toàn thân hướng về ngực hắn, giống như có một thanh đao sắc bén xuyên
thấu trái tim hắn trong nháy mắt.
Mắt Sở Hiên lạnh lẽo, tròng mắt đen lạnh lùng như dao nhọn, bễ nghễ
nhìn Vệ Thiên từ trên xuống.
Hắn rõ ràng không làm gì Vệ Thiên, nhưng Vệ Thiên lại sợ đến run lẩy
bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không ngừng lui về sau.
Lần đầu tiên Vệ Thiên chân chân thật thật cảm nhận được sát khí ác độc
và lạnh thấu xương từ trong mắt người khác.
Thì ra khí thế của người có thể cường hãn bén nhọn đến vậy, Sở Hiên
không cần mở miệng, hắn thậm chí không có bất kỳ động tác gì, chỉ đơn
giản đứng đó, sát khí tản mát từ trên dưới toàn thân hắn cũng có thể khiến
cho người ta nhượng bộ lui binh, không rét mà run.
Tô Hồng Tụ không biết Vệ Thiên đang làm gì, tại sao nói với Sở Hiên
xong lại run lên.