MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 947

bất cứ đâu bất cứ khi nào cũng muốn khóc lên.

“Ba tháng trở về hai ngày, được không?”

Sở Hiên đột nhiên dừng lại, xoay người, nét mặt hung ác nham hiểm,

sắc mặt lạnh lùng mà lườm Tô Hồng Tụ.

“Không được! Câm miệng!”

Hắn quát, giọng nói hùng hậu giống như sét đánh, tất cả bụi trên nóc

nhà tranh bị hắn chấn động rớt xuống, rơi hết lên người hắn và Tô Hồng
Tụ, khiến hai người mặt xám mày tro, giống như con khỉ chui ra từ trong
ống khói.

Tô Hồng Tụ bị giật mình, nước mắt “Tí tách” rớt xuống, thân thể nhỏ bé

rúc vào góc tường trong nháy mắt, lạnh run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Sở Hiên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra thò đầu ra ngoài quan sát.

Vị trí đóng quân của Vệ Thập Nhị rất tốt, ở trong một ốc đảo trên sa

mạc, đông ấm hè mát, khí hậu dễ chịu.

Hơn nữa, nếu như hắn nhớ không lầm, dường như hắn đã từng tới nơi

này.

Ánh mắt Sở Hiên tối sầm, đóng cửa sổ, phủi bụi trên người, đưa lưng về

phía góc tường nơi Tô Hồng Tụ đang đứng ngồi xổm xuống.

“Đi lên.” Sở Hiên không nhịn được nói, hai cánh tay đã xòe ra làm động

tác muốn nâng cái mông của Tô Hồng Tụ lên.

“Khụ... Khụ khụ... Đi đâu?”

Tô Hồng Tụ ho không ngừng, gần như bị bụi dày đặc của cả phòng sặc

đến không thở nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.